Đám người của trưởng lão Hoàng Phú cũng phản nộ Bọn họ là trưởng lão của dòng họ lánh đời, nhà họ Phương bây giờ này cả sự tôn trọng tối thiếu cho bọn họ đều không có.
“Nói mấy lời vô dụng với bọn họ làm gì, mau xông vào đii”
Giang Ninh vừa nói vừa xông thẳng vào hướng nhà họ Phương.
Tất cả bọn chúng đều ra lệnh đánh.
Người đầu tiên xông đến tốc độ cực kì nhanh giống như một con hoang thú phẳn nộ, khiến người ra phải kính sợ.
Đừng!
Một nắm đấm vang ra không ngừng, trực tiếp khiến anh ta ngã xuống.
Không ngừng điên cưồng.
Phương Thu cùng mấy người phía sau Giang Ninh tốc độ cũng rất nhanh Anh ta của ngày hôm nay, tất cả mọi thứ học đều từ khi xa nhà họ Phương, một tay dùng thái cực quyền, một tay dùng bát cực quyền, vô cùng dũng mãnh, giống như “cọp vào bầy dê”, hung ác độc địa.
Đám người của anh Cấu, kỹ xảo chiến đấu bất đầu bộc phát, tất cả hóa thành mũi tên trực tiếp đâm vào mấy tên kia.
Càng không phải nói mấy vị trưởng lão, tất cả đều tỏa ra một sự sát khí mạnh mẽ, hận không thể gi ết chết mất người nhà họ Phương!
Bốp!
Trận đấu nhanh chóng kết thúc, mấy người Giang Ninh đi đến trước mặt bọn họ, mấy người này chỉ là tôm tép, một lúc đã ngã hết xuống đất.
Giang Ninh bước vào cổng lớn nhà họ Phương, ngấng đầu nhìn chữ “Phương”.
“Bịch!”
Không cần Giang Ninh mở miệng, Phương Thu đã trực tiếp đá biển hiệu xuống, cửa bị bị dẫn nên gãy thành nhiều mảnh.
“Chủ nhà họ Phương!”
Giang Ninh bước vào nhà, lớn tiếng nói: “Tôi lại đến nhà họ Phương rồi, sao lại không ai hoan nghênh một chút vậy?”
Giọng nói của anh vang lên như tiếng sấm khắp căn phòng.
Một đám người từ trong nhà họ Phương bước ra.
“Giang Ninh!”
Phương Uy hùng hồn bước ra, cực kì khí thế: “Anh còn dám đến đây!”
“Sao lại không dám?”
Giang Linh nhìn Phương Uy, nhìn những người vây quanh mình, sắc mắt không có sự thay đổi nào: “Hay là, chủ nhà họ Phương có bí mật gì đó, sợ tôi đến đây”
“Phương Uy! Người nhà của tôi đâu?”
“Còn không nhanh thả người!”
“Phương Uy, loại chó má nhà ông, hãy thả người Tư Mã nhà tôi ra!”
Mấy vị trưởng lão không thèm để ý gì, trực tiếp quát to, thậm chí chỉ cần một câu không hợp ý là có thể động tay rồi.
Nhưng trên mặt Phương Uy lại ra vẻ bối Ông ta nhìn mấy vụ trưởng lão, không hiểu gì đang diễn ra: “Mấy vị trưởng bối đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì?”
“Mấy người nhà các vị không tìm thấy đâu, sao lại đến nhà họ Phương chúng tôi tìm?”
Phương Ly lắc đầu: “Không hiểu, tôi không biết gì cải”
Phương Uy cười đầy thâm ý, dường như bản thân nghe được một câu chuyện khôi hài.
Nếu ai đó mất tích thì đến nhà họ Phương để tìm ư?
Đây không phải là một trò đùa, thì còn là gì!
“Phương Uy! Ông ít ở đây giờ vờ giả vịt đi, người nhà chúng ta thì sao?