Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1842



Ông ta gầm lên: “Đến đây còn dám nói những lời ngông cuồng đó! Nếu đã tìm tới cửa tìm chết, tôi liền chiều ý cậu!”

Âm.

Đại trưởng lão quét ra, cách xa mười bước, nhưng trong nháy mắt đã chạm tới Giang Ninh, một tay, hung hăng đâm vào cổ họng Giang Ninh!

Bàn tay đưa ra, giống như một thanh kiếm sắc bén, chạm tới cổ họng Giang Ninh gần như ngay lập tức, có thể dễ dàng xuyên thủng cổ họng Giang NinhI t0 Nhưng đột nhiên, ngay khi Đại trưởng lão Phương Kim tiến đến chỗ Giang Ninh, ông ta lập tức cảm thấy lưng mình tê dại!

Một cảm giác khủng hoảng ập đến trong tim ông ta, khiến ông ta như thắt lại trong phút chốc.

Ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn, Giang Ninh trước mặt tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng là ông ta cảm thấy mình càng đến gần, loại cảm giác khủng hoảng nồng đậm kia, càng ngày càng mãnh liệt!

Không thể nào, anh không thể di chuyển được mà.

Độc của nhị trưởng lão đến bây giờ chưa có ai có thể thoát khỏi được, đại trưởng lão của mấy gia tộc khác đều bị độc này xử lý.

Giang Ninh, cũng sẽ có kết cục như vậy!

Ngón tay của Phương Kim gần như chạm vào cổ họng của Giang NinhI Phương Uy ở cách đó không xa, vẻ mặt hưng phấn, dường như đã nhìn thấy cổ họng của Giang Ninh bị đại trưởng lão Phương Kim trực tiếp bóp nát, chết ngay tại chỗ.

Nhưng mà.

“Bùm…

Ngay lúc đó, Giang Ninh đột nhiên chuyển động!

Nắm đấm của anh, từ dưới lên trên, đập vào cằm của Phương Kim với một đường nhìn giống như là tùy ý.

Bùm! Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhiều nhé!

Với một tiếng động lớn, Phương Kim bay ra ngoài, căm nghiêng và máu băn tung tóel Còn hai chiếc răng nữa, cả hai đều văng ra và rơi xuống đất, máu me đầm đìa.

Âm!

Phương Uy đang đứng đó chỉ cảm thấy đầu óc trống rồng.

Làm thế nào mà có thể được?

Làm thế nào mà Giang Ninh có thể di chuyển được? Điều này là không thể nào!

Độc của nhị trưởng lão Phương Ngân…anh vừa vào sân đã phát hiện ra rồi, nếu không có chuẩn bị trước, anh cũng sẽ không thể động đậy vào lúc này.

Giang Ninh…làm sao Giang Ninh có thể phát hiện ral Không chỉ ông ta, Phương Ngân cũng rất ngạc nhiên và khó tin.

Ông ta nhìn chằm chằm Giang Ninh, Giang Ninh cũng nhìn chằm chằm lại ông ta.

“Hỗn hợp độc dược, cái loại này, mười năm trước tôi cũng chơi chán rồi.”

Giang Ninh nhẹ nói.

Anh đã ra ngoài chiến trường, trải qua hàng chục nghìn trận chiến và thậm chí đã chiến đấu với những bậc thây hàng đầu thế giới. Còn có điều gì mà anh chưa trải qua?

Loại phương pháp dùng độc hại này còn không bằng mấy người phụ nữ nước ngoài.

Giang Ninh liếc mắt nhìn đại trưởng lão máu tươi rơi đầy đất, cười nói: “Đại trưởng lão, mùi vị nắm đấm của tôi thế nào?”