Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1848



Giang Ninh thản nhiên nói, một câu nói, làm cho cả người Phương Đông như rơi xuống hầm băng, căn bản cũng không thể tin được: “Chỉ là không nghĩ tới, nhị trưởng lão các người chạy rất nhanh, nếu không, hôm nay hai người bọn họ đều phải chết! “

Âm ầm!

Phảng phất như một đạo kinh lôi, hung hăng bổ vào đầu Phương Đông.

“Không thểi”

Anh ta hét lên: “Làm thế nào anh có thể giết đại trưởng lão? Không thể nào!”

Giang Ninh không để ý tới sự cuồng loạn của anh ta.

Giết một người, chẳng lẽ còn muốn cắt đầu người đó, chứng minh mình thật sự giết người đó sao?

Anh đi thẳng đến trước mặt đám người Phương Đông, cường thế vô cùng!

“Anh, lăn xuống.”

Giang Ninh nói.

Thân thể Phương Đông run rẩy, anh ta mở miệng muốn nói cái gì, muốn phản bác, muốn quát lớn, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ riêng bị ánh mắt Giang Ninh nhìn chằm chằm anh ta liền cảm giác đây là chuyện đáng sợ nhất trên đời.

Ngay cả Phương Hồng Sơn cũng không dám nói thêm một câu nữa!

Giang Ninh ở đây, ông ta dám nói cái gì?

Ông ta rất rõ ràng Giang Ninh đáng sợ đến mức nào, nhất là nghe Giang Ninh nói, chết chính là đại trưởng lão, nhị trưởng lão chạy, trong đầu ông ta phảng phất hiện lên hình ảnh mơ hồ.

Lực trùng kích mãnh liệt, làm cho hô hấp của ông ta trở nên dồn dập, cơ hồ muốn đình trệt “Anh, lăn xuống! “

Thanh âm Giang Ninh đột nhiên lớn lên, thấy Phương Đông không có phản ứng, giơ tay lên chính là một cái tát, trực tiếp đem Phương Đông bay ra ngoài lăn trên mặt đất vài vòng kêu thảm thiết liên tục.

Mấy trưởng lão nhà họ Phương muốn động thủ, ánh mắt Giang Ninh lướt qua bọn họ không nhúc nhích được!

“Phương Thuil”

Giang Ninh không để ý tới mấy trưởng lão kia, quay đầu nhìn Phương Thu: “Đi lên!”

Phương Thu lập tức đi lên.

“Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ là chủ nhân nhà họ Phương!”

Âm!

Tất cả mọi người, đầu trống rỗng.

“Ai nói vậy?”

Phương Hồng Sơn cắn răng nói.

“Là tôi nói.”

Giang Ninh nhìn ông ta một cái, chỉ vào vị trí chủ nhân, thản nhiên nói: “Ai đồng ý, ai phản đối?”

Ánh mắt của anh ở trên người mấy người trưởng lão nhà họ Phương quét qua, như đao phong sắc bén có thể cắt thân thể mấy trưởng lão thành từng mảnh nhỏ.

Ai dám nói không đồng ý?

Họ thậm chí không dám thả một cái răm!