Phương Đông hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy: “Em sai rồi!
Em sai rồi! Anh đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tha thứ cho em đi có được không?”
Phương Đông trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đi tới trước mặt Phương Thu, ôm lấy chân của anh ta, vẻ mặt cầu xin.
“Gia chủ! Anh tha thứ cho em đi!”
Phương Đông hét lên: “Chúng †a…chúng ta là anh em mài”
“Bịch!” Phương Thu một chân đá bay anh ta ra.
“Anh em?”
“Chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ là anh eml”
Phương Thu khịt mũi một tiếng, không chút mảy may khách sáo: “Cút ngay! Cút ra khỏi nhà họ Phương, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm một lần nữa!”
Anh ta sẽ không nhân từ mà nương tay.
Phương Đông là người như thế nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết, hôm nay anh †a sẽ không bỏ qua, ngày khác Phương Đông có cơ hội, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh ta.
Để đạt được vị trí gia chủ, anh ta ngay cả người thân của mình còn dám giết, huống chỉ là mình?
Loại bất nhân bất nghĩa này, tuyệt đối không thể giữ lại.
“Gia chủ!”
Phương Đông hét lên, nhưng Phương Thu đã không thèm nhìn anh ta nữa, một vài nhân viên bảo vệ của nhà họ Phương, ngay lập tức bước tới, kéo Phương Đông đi.
Ở trước mặt gia chủ mới, phải biểu hiện thật tốt bản thân.
“Gia chủ! Gia chủ! Phương Thul Phương Thu đồ khốn nạn nhà anh! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Giọng nói của Phương Đông, càng ngày càng nhỏ…
Trong đại sảnh, yên tĩnh không một tiếng động.
Giang Ninh đứng ở đó, không nói lời nào, nhưng mà anh ở đó, chính là sức mạnh lớn nhất của Phương Thul “Trưởng lão Hồng Sơn.”
Phương Thu nhìn chăm chằm vào Phương Hồng Sơn, Phương Hồng Sơn ngay lập tức bước lên phía trước một bước, chắp tay nói: “Gia chủ!”
“Vị trí trưởng lão của nhà họ Phương này, không biết ông có nguyện ý đảm nhiệm không?”
“Được gia chủ tin tưởng, Hồng Sơn quyết sẽ không phụ lòng tin tưởng của cậu.”
Phương Hồng Sơn cúi đầu, cung kính nói.
“Tôi biết, ông khi còn trẻ, cũng muốn làm gia chủ, nhưng bây giờ, có lẽ vị trí thích hợp hơn với ông, chính là trưởng lão, hy vọng rằng trưởng lão Hồng Sơn có thể làm việc công minh.”
Phương Thu nói: “Ông cố găng dốc hết sức lực để giúp đỡ tôi và xây dựng nhà họ Phương thành một dòng họ lánh đời thực sự, đây mới là việc mà chúng ta phải làm, có vấn đề gì không?”
“Gia chủ dạy bảo phải ạ.”
Phương Hồng Sơn gật đầu: “Trước đây Hồng Sơn không hiểu chuyện, hy vọng gia chủ thứ lỗi.”
“Chuyện của quá khứ, tôi không trách lỗi xưa, tương lai của nhà họ Phương có thể đi đến đâu, trưởng lão Hồng Sơn, điều đó phần lớn, quyết định ở ông”