Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1871



Khi cô ta nói, cô ta cố ý đưa tay ra chạm vào những ngón tay mảnh khảnh như hành lá của Giang Ninh.

“Không có.”

Vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không để cho Lý Thiên Tú chạm vào mình, ngón tay của anh đẹp đến cỡ nào, chỉ có Lâm Vũ Chân mới được chạm vào, những người khác thì đừng nghĩ đến chuyện sẽ chạm được vào anh.

Khóe miệng Lý Thiên Tiếu co giật một chút, cô ta không biết mình làm không tốt ở đâu, hay giả bộ không giống ở chỗ nào, không phải Giang Ninh phải vui vẻ đón nhận màn kịch này hay sao chứ.

“Ô! Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Lý Thiên Tú nhìn thấy Giang Ninh không nhận ra mình, cố ý ra vẻ vô cùng nghỉ ngờ, sau đó vẻ mặt từ từ trở nên ngạc nhiên vui mừng, sau đó kinh ngạc nói: “Anh chính là người của Lâm Thị!

Chúng ta đã gặp nhau trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm vào ngày hôm đói”

“Tôi không nhớ rõ”

Giang Ninh lắc đầu: “Chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”

Lý Thiên Tú cảm thấy trong lòng mình có một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào!

Không thể nhớ rõ?

Khuôn mặt này của cô ta đã có biết bao nhiêu người đàn ông sau khi nhìn thấy một lần đều không thể quên được, nhưng Giang Ninh không nhớ ra được, còn hỏi ngược lại cô ta đã gặp nhau hay chưa.

Chắc chắn là anh đang cố tình, cố tình giả vờ như không biết.

“Bây giờ không phải chúng ta đã biết nhau rồi hay sao?”

Lý Thiên Tú mỉm cười nói: “Cũng may là tôi chưa làm bẩn quần áo của nha, nếu không tôi thực sự cảm thấy rất áy náy.”

Khuôn mặt tươi cười của cô ấy như làn gió xuân, ánh mắt e lệ ẩn sâu mà bất cứ người đàn ông nào cũng có thể bắt lấy.

“Tên tôi là Lý Thiên Tú.”

Lý Thiên Tú đưa tay ra, cười tươi như hoa, má lúm đồng tiên hiện lên khiến người khác mê đắm.

Cô ta nhìn Giang Ninh, tự tin rằng mình có cách để người đàn ông này căn câu từ từ, cô ta đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, cô ta chưa thất bạ một lần nào cả.

Không biết đã có bao nhiêu người khi được cô ta bắt tay, lúc đó cô ta sẽ lén lút gãi lòng bàn tay của bọn họ.

“Ừm”

Nhưng mà, Giang Ninh chỉ ậm ừ một tiếng, hoàn toàn không có ý duõi †ay ra, thậm chí, anh còn không nhìn Lý Thiên Tú một chút.

Đôi mắt ấy trong như nước hồ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy đáy!

Lý Thiên Tú giật mình, trong lòng cô †a lập tức hiện lên một loại cảm giác vô cùng thất bại.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Ninh đã đi qua cô ta, đi tới quây lê tân, cầm lấy cà phê đóng gói từ người phục vụ, xoay người rời đi.

Giống như có một cơn gió mát thổi qua, khiến lòng người lạnh lẽo.

Là nhiệt độ máy lạnh quá thấp sao?

Lý Thiên Tú khế run lên, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Giang Ninh đã đi xa, lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật rẻ mạt!