Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1877



Mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch đã đề ra từ trước nên diễn ra đều rất thuận lợi, không xảy ra trục trặc gì, quả thật những người quản lý ở Lâm Thị đều là những người dày dạn kinh nghiệm trận mạc, không cần sự chỉ đạo của Lâm Vũ Chân mà vẫn sắp xếp được một lịch trình chu đáo và hoàn hảo như thế.

Lý Văn Sinh tỏ ra vô cùng kiên nhân, đi đến đâu cũng kiểm tra kỹ lưỡng, hỏi han, thậm chí tự mình lấy giấy bút ra ghi chép lại rất cẩn thận dường như muốn thể hiện thái độ vô cùng xem trọng cơ hội hợp tác lần này với Lâm Thị.

Một tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì cả nước tỏ ra thái độ xem trọng như vậy, nếu đổi thành người khác, e rằng đã sớm bị tấm chân tình đó làm cho cảm động.

Trong văn phòng của Lâm Vũ Chân, trên màn hình điện tử truyền tới hình ảnh bọn người Lý Văn Sinh đang khảo sát ở nhà máy, còn có hình ảnh anh ta thân thiết trò chuyện với mấy người công nhân ở trong xưởng.

“Bọn họ rốt cuộc đang suy tính điều gì?

Lâm Vũ Chân âm thầm tự hỏi.

Cô hiện tại đã hình thành một cái thói quen, trong hợp tác kinh doanh, trước hết không phải là nhìn vào hợp tác mình thu được những gì, mà là nhìn sang đối phương bon họ muốn nhân lần hợp tác này mong muốn đạt được điều gì, có như thế mới có thể thuận lợi đàm phán để giành phần lợi về phía mình.

Nhưng lần này Lý Thị đến đây mong muốn được hợp tác, cô vẫn không nhìn ra được mục đích hợp tác lần này của bọn họ.

“Đừng lo lắng, sớm muộn gì bọn họ cũng để lộ ra thôi.”

Giang Ninh đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn dán vào màn hình nhìn chăm chăm vào đám người đi sau Lý Văn Sinh.

Đánh giá từ tư thế đi đứng của họ, sự nhạy cảm và thận trọng với mọi phương hướng, Giang Ninh có thể dễ dàng nhận định răng những người này không chỉ đơn thuần là vệ sĩ như thế.

“Lâm thị chúng ta có thể không có điều bọn họ muốn, nhưng Đông Hải chắc chăn là có.”

Giang Ninh nhẹ nói.

Lý Thị là một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng ở Đông Hàn, sở hữu khối tài sản khổng lồ và thế lực vô cùng to lớn, danh tiếng lan rộng ra cả thế giới, hiện tại đem Lâm Thị so sánh với bọn họ chỉ như một hạt cát vô cùng nhỏ bé, thật sự là không đáng để bọn họ bày ra biểu hiện chân thành như vậy.

Không có gì mà bày ra vẻ lịch sự như thế chắc chắn là có mục đích, nếu Lâm Thị rõ ràng không có những gì mà họ muốn thì khẳng định mục tiêu của bọn họ chỉ có thể là Đông Hải.

Giang Ninh mỉm cười nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, ghé vào lỗ tai cô nhẹ giọng nói vài câu.

Lâm Vũ Chân nghe xong liên đỏ mặt, lập tức kinh ngạc nhìn Giang Ninh.

“Không được! Làm như vậy không tốt lắm đâu.”

Lâm Vũ Chân còn chưa nghĩ ra đám người Lý Văn Sinh đó muốn gì ở Đông Hải này mà Giang Ninh đã chuẩn bị động thủ rồi sao?

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh nghĩ ngợi điều gì đó.

Cô biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra những chuyện gì, nhất là chuyện của Võ Quán Cực Đạo bên đó, vì thế nên cô đã không đến đó một khoảng thời gian dài.

“Họ đến đây vì chuyện của Võ Quán Cực Đạo?”

“Có lẽ là thế”

Giang Ninh lãnh đạm nói.

“Bất kể là có mục đích gì, chúng ta nhất định không để cho bọn họ đạt được như ý.”