Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1890



Đây là một món hời đó!

Đã cho ba trăm nghìn tiền tài trợ, còn bị đánh, chưa thấy người nào uất nghẹn như thế.

“Anh Ninh giỏi thật, đã đoán được họ muốn tới khiêu chiến võ quán Cực Đạo từ lâu, nhưng họ có hơi quá không tự lượng sức mình rồi.”

Tiểu Triệu hừ một tiếng. Cô ấy đã thấy rất nhiều cao thủ trong võ quán Cực Đạo. Chưa nói tới quán chủ Giang Ninh – người đàn ông giống thần tượng trong mắt cô ấy thì mấy người lớn tuổi đám người Đàm Hưng đều là đại tông sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới giang hồ.

Chưa kể, hiện giờ trong võ quán này đã tập hợp được những cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc nhất nhì trong nước, tưởng chừng như là hội Đồng minh võ đạo trong phim điện ảnh võ hiệp!

Lý Văn Sinh đưa vài người tới muốn khiêu chiến võ quán thật là tự rước lấy nhục.

“Giám đốc Lâm, vậy Lý thị bọn họ muốn hợp tác với Lâm thị chúng ta thật sao?”

Yêu cầu mà Lâm Vũ Chân đưa ra không chỉ quá đáng mà thật sự như ăn cướp, Lý thị không thể nào đồng ý. Tiểu Triệu đương nhiêu hiểu rõ điều này, Lý thị thậm chí còn không muốn bàn bạc tiếp.

Chẳng qua kéo dài thời gian cũng chỉ vì tới võ quán khiêu chiến, đâu biết sẽ có kết quả như vậy.

“Tôi cảm thấy sẽ không.”  Lâm Vũ Chân quay đầu, nhìn về phía bên trong võ quán. “Nhưng anh Ninh của cô nói, họ sẽ đồng ý.”

“IEi2”

Tiểu Triệu há hốc miệng với vẻ không dám tin.

Lý thị sẽ đồng ý hợp tác với Lâm thị, thậm chí chấp nhận những điều đó, những yêu cầu quá đáng Lâm Vũ Chân đưa ra?

Sao Giang Ninh dám nói như vậy.

Đây là muốn khoét thịt từ trên người Lý thị, mà còn không phải chỉ một miếng thịt nhỏ? Sao Lý thị có thể chấp nhận.

Cho dù sùng bái mù quáng với Giang Ninh, nhưng lần này Tiểu Triệu vẫn có hơi không tin. Dù sao thì trong kinh doanh, đối với công ty thương mại mà nói, lợi ích là chuyện quan trọng nhất.

Không ai muốn chia nhường lợi ích của mình, nhất là công ty tập đoàn đa quốc gia lớn mạnh như Lý thị.

“Đi thôi, về chuẩn bị bước tiếp theo.”

Lâm Vũ Chân không lo. Giang Ninh nói có thể nên dù cô có cảm thấy không quá có khả năng, nhưng vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng.

Bởi vì đó là người đàn ông của mình, chỉ cần là lời Giang Ninh nói thì cô sẽ tin.

Phòng uống trà trong võ quán lúc này.

Lý Phi Đao tức giận bất bình, anh ta cảm thấy Giang Ninh coi thường mình.

“Thứ rác rưởi như vậy mà anh bảo †ôi ra mặt?”

“Ân tình anh nợ tôi năm đó… được thôi. Ân tình đó đã trả hết rồi, nhưng mà Giang Ninh, lần này đối với tôi mà nói, là một sự nhục nhã, anh biết không hả?”

Lý Phi Đao hận không thể ném ra hai cây phi đao, phi chết Giang Ninh cho xong, vậy mà lại bảo mình đi dạy dỗ cái thứ cấp độ rác rưởi này.

Không phải anh ta là vua sát thủ à?

Thể diện thì sao?