Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1904



“Gì vậy?”

Giang Ninh cười, nói với A Phi về quyết định của mình. Anh cho anh ta biết, Lâm thị chắc chắn phải có được thị trường của Đông Hàn, hơn nữa rất có thể có một quyền phổ ở Đông Hàn.

A Phi không nghe vô Lâm thị cái gì, thị trường Đông Hàn cái gì, cũng không nghe vào quyền phổ gì đó. Anh ta chỉ nghe lọt tai mình hợp tác với Tiểu Triệu đi Đông Hàn phát triển thị trường bên đó, đầu anh ta đều là tiếng ong ong, gần như sắp nổ tung.

“Đại ca, hay là, em vẫn là nên về núi Chung Nam thôi? Thằng bé Phương Thu này còn nhỏ, rất nhiều chuyện không kiểm soát được, nếu em không ở đó, em lo nó…

Anh ta chưa nói xong Giang Ninh đã nhìn chằm chằm vào mình, anh ta chỉ đành nuốt lời còn lại vào bụng, nói với vẻ mệt mỏi lại bất đắc dĩ: “Được thôi, đại ca bảo làm gì thì em làm nấy, nhưng hai người bọn em quyền ai lớn hơn?”

“Em không thể bị một người con gái áp chế đâu!”

Trong giọng nói của A Phi lại có hơi tủi thân.

“Vậy em áp chế cô ấy đi.”

Giang Ninh còn chưa nói xong, anh Cẩu đứng bên im lặng nấy giờ chợt khó chịu lên tiếng. Phòng làm việc bỗng trở nên yên tĩnh, dường như có một mùi kỳ lạ giống như mùi xăng trong không khí.

Giang Ninh thậm chí còn nghe được tiếng động cơ.

Giang Ninh không thèm nói nhiều với họ, có nói thêm cũng không biết nên nói từ đâu, anh liên xua tay đuổi họ ra ngoài.

A Phi lắc đầu suốt đường đi. Khi quay về phòng làm việc của Tiểu Triệu, cô ấy đang giao công việc trước mắt cho nhân viên, từng việc một một cách nghiêm túc chỉ tiết, như thể sợ sẽ bỏ sót gì đó.

Thấy A Phi về, Tiểu Triệu ngẩng lên nhìn, một tỉa kinh ngạc thoáng hiện trên mặt.

“Anh về rồi à?”

A Phi ngồi xuống ghế, đầu ngửa ra sau, tay đặt lên ghế, rồi nghiêng đầu nhìn Tiểu Triệu.

“Cô Triệu, đại ca tôi bảo tôi đi cùng cô tới Đông Hàn.”

Anh ta bu môi: “Chuyện này không phải cô đưa ra đấy chứ?”

“Không phải!”

Tiểu Triệu hừ một tiếng. Nghe giọng điệu của A Phi sắc mặt cô trầm xuống: “Tôi còn không đồng ý đấy!”

A Phi hiếm khi không đấu võ mồm với cô ấy, anh ta võ đùi, đứng lên nói: “Bên ngoài có rất nhiều tình huống không rõ và nguy hiểm, không giống với ở Lâm thị”

Anh ta đi tới trước mặt Tiểu Triệu, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cô ấy bỗng không dám nói chuyện. Tiểu Triệu ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, cô ấy lại càng thêm căng thẳng.

“Tới lúc đó theo sát tôi, đừng có chạy lung tung, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.”

Nói xong, A Phi quay người đi ra, để lại bóng lưng tiêu sái.

Tiểu Triệu vẫn ngồi ở đó, bút trong tay đã rơi mà cũng không có phản ứng.

“Chị Triệu?”

Đồng nghiệp kêu hai tiếng lúc này Tiểu Triệu mới lấy lại tinh thần: “Hả? Cô nói gì? Đã bàn giao cả rồi, những việc này, rồi những việc này!”

Tim đập rất nhanh, như thể sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Một câu nói thôi, không đến mức này chứ?