Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1920



Lý Văn Sinh giận dữ quát không hề khách sáo: “Xem ra tôi nên nói lại với †rong nhà một chút. Thế giới ngâm?

Giao hết cho một người như cậu có phải là một sai lầm rồi không?”

Giọng điệu ở đầu dây bên kia điện thoại cũng có phần không tốt. Bị cơn giận dữ mắng mỏ của Lý Văn Sinh ập tới như thế, Phác Đại Thành hận không thể giế t chết anh tai Bốp!

Anh ta quăng thẳng điện thoại, lạnh lùng nhìn đám người A Tây đang quỳ gối kia.

“Vô liêm sỉ! Một đám ngu ngốc! Các người quăng mặt mũi tôi đi đâu hết rồi?”

Phác Đại Thành rống giận. Bị Lý Văn Sinh mắng cho một trận, anh ta chẳng phản bác được câu nào: “Bảo các người giết một người thôi mà cũng khó vậy sao?”

Thể diện!

Thể diện đấy!

Lý Văn Sinh là thành viên quan trọng của nhà họ Lý, dù bây giờ anh ta chỉ là một trưởng phòng nhỏ nhoi, nhưng anh ta biết, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Lý Văn Sinh sẽ leo lên được vị trí rất cao.

Mà anh ta là người phụ trách của hội Hắc Long tại Hán Đô, mấy năm nay số tiền anh ta thu được từ Lý thị cũng không phải con số nhỏ.

Anh ta biết rõ, hội Hắc Long chính là nanh vuốt của Lý thị.

Nếu Lý Văn Sinh nói xấu về anh ta trước mặt ông lão kia, vậy đó không phải là chuyện gì hay hết.

Phác Đại Thành lạnh lùng nhìn đám người A Tây, tức giận măng mấy câu.

“Vô dụng! Toàn là thứ vô dụng!”

Anh ta nhíu mày, biết là bây giờ mình cần chứng minh giá trị của bản thân, nếu không sẽ thật sự bị Lý Văn Sinh ghi hận. Đó không phải là chuyện gì tốt “Bây giờ mấy người đó đang ở đâu?”

“Còn ở trong khách sạn.”

A Tây vội vã hỏi: ‘Cần ra tay ạ?”

“Hừ, ra tay?” Cả nhà tải app truyện-hola đọc khích lệ nhóm nhé!

Phác Đại Thành tung một cú đá qua: “Cô cho là chém chém giết giết có  thể giải quyết tất cả vấn đề sao? Ngu xuẩn!”

“Phải có ích! Đòi tiền! Cô hiểu không?”

Anh ta thật sự muốn đá một cú khiến A Tây chết thắng cảng.

Là thời đại nào rồi, còn tưởng là đang ở quá khứ? Bây giờ có thứ gì quan trọng hơn kiếm tiền nữa? Dù họ có ở trong vòng luẩn quẩn hỗn loạn của thế giới ngầm, thì chuyện quan trọng nhất vân là kiếm tiền.

Dù có dựa vào Lý thị, lấy tiền của Lý thị, bán mạng cho Lý thị hay theo tay những người khác, thì việc được càng nhiều tiền và tài nguyên hơn cũng vẫn là cách thức sinh tôn của bọn họ.

Chém chém giết giết, đáng giá à?

Phác Đại Thành đứng dậy, nhíu mày đi qua đi lại.

Ban nãy Lý Văn Sinh nói với anh ta, bây giờ Lâm thị cần một sân bãi để cung cấp cho võ quán Cực Đạo, để họ thành lập chi nhánh ở Hán Đô.

Võ quán Cực Đạo gì chứ, Phác Đại Thành không để ý gì cả. Anh ta chỉ biết có hai chuyện: Thứ nhất, Lý Văn Sinh hy vọng chỉ nhánh này được thành lập, thứ hai, Lý Văn Sinh không muốn chỉ nhánh này được thành lập thuận lợi.

Chuyện anh ta muốn làm không chỉ là dạy dỗ người của Lâm thị, mà còn phải cắn được miếng thịt lớn trên người công ty Lâm thị kia!