Lý Văn Sinh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô ta: ‘Lý Văn Sinh tôi chưa bao giờ gạt người, đây là thứ cô nên có.”
Anh ta đỡ Lý Thiên Tú dậy, khẽ vuốt vuốt tóc của cô ta, vẻ mặt nhu hòa. Đây chính là thứ biểu cảm mà trước nay Lý Thiên Tú chưa từng nhìn thấy, khiến cả người cô ta có hơi ngẩn ra.
Năm đó lúc anh ta tìm được cô ta lần đầu tiên, hình như anh ta cũng có vẻ mặt thế này, nhưng sau lại…
Lý Thiên Tú không dám ngẩng đầu.
Bây giờ cô ta chỉ mong có thể được tự do, chỉ là vẫn sợ hãi sự nguy khốn và thất vọng trong quá khứ, hầu như đều tốt hơn hiện tại.
Danh lợi, địa vị, tiền tài, bỗng nhiên cô ta không thấy hứng thú với tất cả những chuyện này nữa.
“Tôi sẽ làm tốt chuyện này, hy vọng trưởng phòng có thể nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Ừ, yên tâm.”
Lý Văn Sinh nói: ‘Được rồi, nhanh đi làm của cô đi, đi lâu hơn lão già kia sẽ nghi ngờ đấy!”
Đã thấy một món đồ chơi rồi. Anh ta nhìn Lý Thiên Tú đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sự khinh thường trong đôi mắt lại không che dấu chút nào.
“Ai dám ngáng đường tôi, kẻ đó phải chết, hừ!”
Lý Văn Sinh hừ một tiếng, nhấn một dấy số: “Chuẩn bị ra tay, một khi Giang Ninh mang theo thứ đó tới Hán Đô, vậy giữ mạng của gã lại!”
Chi nhánh của võ quán Cực Đạo đã được thành lập!
Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, từ đầu tới cuối hầu như không có trở ngại gì, thậm chí Lý Văn Sinh còn giúp đỡ không ít chuyện.
Nếu người bên ngoài nhìn vào, đây thật sự là “tuần trăng mật” trong sự hợp tác giữa công ty hai bên, đã tốt đẹp ngay từ đầu, ai có thể ngờ là sau lưng chút tốt đẹp hiện tại, toàn là nah lừa tôi gạt.
“Ngày mai chính là ngày thành lập của võ quán Cựa Đạo, không biết hôm nay ngài Giang có tới không?”
Lý Văn Sinh đã vội vã lắm rồi.
Anh ta đã sắp xếp xong tất cả, thậm chí không tiếc cung cấp tài nguyên cho đám người Tiểu Triệu, cũng chỉ vì đợi đến ngày này.
Anh ta là một người có kiên nhãn.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, dù có đợi thêm mấy ngày nữa, dù phải trả một ít giá đắt, miễn có điều kiện tiên quyết là tất cả mọi thứ vẫn ở trong sự khống chết của anh ta.
“Hôm nay ngài Giang sẽ tới, còn đưa theo mấy võ sư nữa.”
Tiểu Triệu cười bảo: “Tôi vừa gọi điện nói chuyện với ngài Giang, những võ sư theo cùng đều là mấy cao thủ có cấp bậc tông sư.”
Nghe như thế, sắc mặt Lý Văn Sinh khẽ thay đổi.
“Chỉ có mấy võ sư thôi sao?”
Lý Văn Sinh nhìn Tiểu Triệu: ‘Đây là chuyện rất quan trọng, là cơ hội rất tốt để lan truyền võ thuật truyền thống Vạn Hoa nước Vạn Hoail”
“Trưởng phòng Lý yên tâm, tất cả bọn họ đều là những võ sư xuất sắc.