Vì nơi này chính là chi nhánh của võ quán Cực Đạo, quy tắc sẽ không hề thay đổi.
Giang Ninh sẽ không tạo ra một vùng cấm địa giống hệt như Đông Hải ở Hán Đô, nhưng tại mảnh đất cách một phần ba chi nhánh này, quy tắc của võ quán Cựa Đạo vẫn được áp dụng như trước. Ai quấy rối gây chuyện, tự gánh lấy hậu quả!
Chỉ một lát sau thôi, đám người tan ra, có còn thấy được ai nữa đâu. Ai cũng sợ hãi bỏ chạy rồi.
“Anh Ninh!”
Tiểu Triệu vọt qua với vẻ mặt nôn nóng, thứ này đã sớm biến thành sự sùng bái và xúc động, bỗng nhiên lại nhiều thêm một phần áy náy.
“Em, em đã không làm nên chuyện!”
“Ai nói vậy?”
Giang Ninh quay đầu, nhìn cô ấy nói: “Cô đã làm tốt lắm!”
“Tất cả đều ở trong kế hoạch của tôi thôi, cô đã hoàn thành rất hoàn hảo.”
Tiểu Triệu mím môi, sắp sửa khóc đến nơi rồi. Được Giang Ninh an ủi cũng có thể khiến cho cô ấy không kìm được mà muốn khóc.
Cô ấy biết chắc chắn là mình đã làm không tốt, nhưng Giang Ninh không hề trách móc mình.
“Đại ca cũng nói tốt rồi, vậy chắc chắn là tốt!”
A Phi nói nhỏ nhẹ.
Tiểu Triệu quay đầu nhìn A Phi, ánh mắt càng phức tạp hơn.
“Anh lợi hại thế này, sao không nói với tôi sớm?”
Giọng cô ấy có phần ngạc nhiên. Sự mạnh mẽ của A Phi vượt xa tưởng tượng của cô ấy, vậy mà bình thường bản thân còn luôn chỉ huy anh ta làm việc. Cô ấy ức hiếp anh ta, dạy dỗ anh †a, vậy mà người này còn làm hết theo ý mình!
“Nói ra thì cô không ăn hiếp tôi nữa à?”
A Phi lập tức khinh bỉ: “Chị Triệu à, chị là người bắt nạt người yếu thế à?”
“Không phải!” Tiểu Triệu lắc đầu.
“Không phải vậy được rồi.”
A Phi nhún vai: “Cô cứ tiếp tục ức hiếp đi. Dù sao cũng có đại ca và chị dâu tôi ra mặt cho cô, tôi còn dám làm gì nữa!”
Một tiếng “phụt” vang lên, Tiểu Triệu không kìm được mà nở nụ cười, người xung quanh cũng đều nở nụ cười theo.
Không khí mới ban nấy còn nghiêm †úc đã lập tức tan thành mây khói.
Hình ảnh hai người Giang Ninh và A Phi quét sạch nghìn quân, thật sự rất rúng động!
Bọn họ đều còn chưa kịp hồi hồn lại, thì toàn bộ người của Phác Đại Thành đã bỏ chạy cả rồi, nào còn giống đám người gây chuyện cường thế trước đó nữa?
“Vậy lần này ký hợp đồng được chưa?” Giang Ninh hỏi.
“Ký, hạn sử dụng đất là năm mươi năm, giá cả phải chăng!”
Trước đó là Phác Đại Thành không hề lo lắng. Sau khi bị tống ra khỏi nơi này, họ sẽ không đòi hỏi nữa, vậy nên Tiểu Triệu đưa ra điều kiện gì thì anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần bọn họ có ký vào là được.
Ai ngờ chủ nhân sau lưng võ quán này lại chính là Giang Ninh!