Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1937



Lý Văn Sinh hừ một tiếng, bỗng nhiên nở một nụ cười, còn cười đến mức hơi đắc ý, hơi điên cuông một chút.

“Ha ha ha ha, Giang Ninh ơi là Giang Ning, anh cho là ở đây vẫn còn là Đông Hải sao?”

Vẻ mặt anh ta trầm xuống: “Đây là Hán Đôi! Đây là Đông Hàn! Là địa bàn của nhà họ Lý chúng tôi! Anh có quyền sao?”

“Tất cả thứ gì đã tới thì phải thuộc về nhà họ Lý chúng ta. Ký hay không ký hợp đồng này, quyên phổ cũng thuộc về nhà họ Lý chúng tôi, anh còn chưa hiểu rõ nữa sao? ha ha ha hai”

Anh ta nhìn Giang Ninh như một tên ngốc. Cái loại đắc ý khi cảm thấy được năm vận mệnh của người khác trong tay mình, thật sự là quá tuyệt vời!

Ở trong thành phố này, nhà họ Lý không cần nể mặt bất kỳ ai cả, nhất là với bọn người nước ngoài như Giang Ninh.

“Tôi không hiểu.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Thứ này ở trên người tôi, sao lại trở thành đồ của các người được?”

“Trưởng phòng Lý, anh vẫn nên đừng lãng phí thời gian nữa, ký hợp đồng đi.”

“Người lãng phí thời gian chính là anhl”

Lý Văn Sinh đứng dậy, võ bàn giận dữ nói: “Chết đến nơi rồi còn giả vờ bình tĩnh gì nữa? Tôi nói cho các người biết, từ khi anh bắt đầu đi vào Lý thị rồi, hôm nay anh đừng hòng ra khỏi được!”

Anh ta cầm di động lên, lập tức gọi điện thoại cho Phác Đại Thành. Anh ta vừa nhìn chằm chằm Giang Ninh, trên mặt thấp thoáng của nụ cười của kẻ chúa tểi “Tút tút.”

Điện thoại vang lên một lát nhưng không ai nhận, Lý Văn Sinh không kìm được mà nhíu mày.

Từ khi nào thì con người Phác Đại Thành này không có khuôn phép như vậy, gọi điện tới cũng không tiếp.

Giang Ninh ngồi ở đó, bình tĩnh không nóng nảy một chút nào, chỉ im lặng nhìn Lý Văn Sinh.

“Tút tút.”

Lý Văn Sinh lại gọi thêm một lần nữa, sau một hồi reo vang, điện thoại cũng được kết nối.

“Đường chủ Phác Đại Thành, tôi cần lấy được thứ đó.”

Lý Văn Sinh híp mắt, cứ luôn nhìn chăm chăm Giang Ninh, có ý dùng loại ánh mắt này uy hiếp Giang Ninh: “Anh có thể đưa người tới đây giải quyết bọn họ rồi.”

“Ai? Chính là đám người Giang Ninh, đám người Lâm thị đó!” Anh ta rống lên.

Bõng bên đầu dây bên kia chửi ầm lên: “Lý Văn Sinh, anh đang muốn hại chết tôi đấy à? Chết dẫm!”

Một tiếp rụp vang lên.

Điện thoại cúp mất.

Trong phút chốc, cả người Lý Văn Sinh đã như bị đóng đỉnh, không thể động đậy.

Anh ta ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nửa ngày rồi vẫn không phản ứng lại được.

Đây…. đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Vị Đường chủ Phác Đại Thành kia không qua được đâu.”

Giang Ninh nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi đã đánh gấy hai chân của anh ta rồi, anh ta còn đi thế nào nữa?”