Đến giờ tan làm, mọi người đều về cả rồi, hiếm khi không tăng ca.
“Dượng!”
“Chị Vũ Chân!”
“Anh rết”
Tô Vân miệng ngọt, nhìn thấy ba người lập tức chào hỏi.
Lâm Văn gật đầu: ‘Lâu rồi không gặp con bé Tô Vân này, đã lớn thế này rồi cơ à: ị “Em ấy cũng sắp thi đại học rồi ba à”
Lâm Vũ Chân đi qua, hai người tuổi không chênh nhau bao nhiêu, nói chuyện hợp nhau, 6iang Ninh chỉ gật đầu rồi ngồi trên sofa xem tivi.
Lúc phụ nữ nói chuyện, ngàn vạn lần đừng chen vào, đây chắc chăn là một quyết định thông minh.
Tô Mai nấu một bàn đồ ăn ngon để chiêu đãi con bé Tô Vân này, ăn cơm xong, Giang Ninh thấy Tô Vân theo Lâm Vũ Chân vào phòng thì ngây người ra.
Tối nay Tô Vân muốn ở đây, vậy chỉ có thể ngủ cùng Lâm ‘Vũ Chân, còn mình thì sao?
“Giang Ninh, tối nay anh chịu khó ra ngủ sofa nha”
Lâm Vũ Chân thò đầu ra, mặt hơi đỏ lên như đang để lộ chuyện bản thân từng ngủ chung giường với Giang Ninh Vậy.
Cô liếm môi, đưa áo ngủ cho Giang Ninh rồi đè giọng nói: “Em phải cố gắng kiếm tiền mua một căn nhà lớn một tí rồi”
Giang Ninh không nói chuyện, trong lòng thầm nói với chính mình, chỉ hai đêm thôi, sau này mỗi ngày đều phải ôm Lâm Vũ Chân ngủ mới được.
Còn về chuyện mua nhà lớn hơn ấy à?
Giang Ninh hoàn toàn không thiếu tiền, hắn muốn mua thì lúc nào cũng có thể mua một căn biệt thự, nhưng hắn không muốn mua, hai căn phòng vừa đủ, Lâm Văn và Tô Mai một căn, hắn và Lâm Vũ Chân một căn, nếu mà nhiều phòng hơn thì mình chắc chắn sẽ bị Lâm Vũ Chân đuổi sang phòng khác.
Muốn mua cũng phải đợi Lâm Vũ Chân không đuổi mình đi mới nói.
Buổi tối, Giang Ninh ngủ rất không thoải mái, dù sofa rất mềm nhưng không có mùi thơm trên người Lâm Vũ Chân.
Trong phòng, hai chị em nằm chung với nhau, thì thầm nói chuyện.
“Chị, bây giờ em đang ngủ chỗ của anh rể ngủ ạ?”
Tô Vân hỏi nhỏ.
Lâm Vũ Chân nhẹ ừ một tiếng, tiếng nhỏ như muỗi.
Nếu không phải đã tắt đèn, Tô Vân nhất định sẽ thấy mặt cô đỏ như trái táo vậy.
“Hai người đã… ấy rồi à?”
Mặt của Lâm Vũ Chân càng đỏ hơn, nóng bừng: “Cái con bé này, nói cái gì vậy!”
Cô khẽ nhéo Tô Vân một cái, phát hiện mình nhéo nhầm chỗ rồi, bất giác kinh ngạc, sao lớn như vậy, hình như còn lớn hơn của cô nữa!
Lâm Vũ Chân không để ý đến cô nữa, sao tự nhiên con bé ngày xưa luôn theo sau cô lại lớn từng này rồi, cô bỗng thấy ngưỡng mộ, là mình không hấp thụ đủ dinh dưỡng à.
Giang Ninh có chê mình nhỏ không?
Không biết tại sao, trong đầu Lâm Vũ Chân lại có suy nghĩ này.
Hai chị em nô đùa một hồi, thủ thỉ một đống chuyện hoàn toàn không liên quan đến học tập, Lâm Vũ Chân không nhận ra rằng Tô Vân đã hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Giang Ninh.
Sáng sớm thức dậy, Giang Ninh u oán nhìn Lâm Vũ Chân, nhìn đến mức mặt Lâm Vũ Chân đỏ đến mang tai, nghĩ đến những chuyện mà Tô Vân hỏi cô.
Nam nữ ngủ chung rất dễ cướp cò xảy ra chuyện gì đó, Tô Vân nói mấy câu, nói về mấy cạm bẫy đọc được ở trên mạng, nói đến mức Lâm Vũ Chân đỏ mặt cả đêm.
Cái gì mà đàn ông rất giỏi nói dối, nói gì mà chỉ ôm em thôi bảo đảm không làm gì, sau đó hôn sau đó lại nói, anh chỉ hôn tuyệt đối không làm bậy, sau đó lại bắt đầu động tay động chân.
Quần áo bị cởi lúc nào cũng không biết, còn ở đó bảo.
đảm tuyệt đối chỉ chạm một chút thôi, tuyệt đối không vào, sau khi vào rồi lại nói bảo đảm không động đậy…
Toàn lươn lẹo!
Nói đến mức mặt Lâm Vũ Chân đỏ như sắp rỉ máu ra!
Cô cũng không biết Tô Vân vừa mới trưởng thành sao lại biết nhiều như vậy, còn biết nhiều hơn cả mình nữa!
Lâm Vũ Chân nghĩ, Giang Ninh bây giờ hình như đang tiến hành bước thứ nhất rồi.