Lệ Tuyên Hoành dùng lực hô.Đây là cơ hội duy nhất.Cơ hội duy nhất.Nháy mắt, trong lòng tựa hồ có một loại áp lực vô hình, khiến cả người anh †a nặng nề.Dường như ngay lập tức có mục tiêu, có phương hướng.“Ông Lệ.”Đột nhiên, có người từ ngoài cửa chạy vào, sắc mặt khó coi: “Bọn họ lại tới rồi.”Nghe vậy, sắc mặt Lệ Tuyên Hoành biến đổi, Lệ Chính Thương trầm ổn hơn nhiều, ông ta phất tay ý bảo bọn họ bình tính.“Không cần lo lăng quá, để ba ứng phó, Lương Phúc cậu cứ làm việc của mình đi, còn lại cứ giao cho tôi.”“Nhưng mà, ba…”“Yên tâm, bọn họ là người thông minh, trước khi nắm được tình hình của chúng ta, tuyệt đối sẽ không tùy tiện động thủ.” Lệ Chính Thương nói: “Chúng ta chỉ cần kéo dài đến lúc cậu Giang tới là được. Đợi cậu Giang đến sẽ không còn vấn đề gì nữa”Kéo dài.Họ buộc phải kéo dài.Chỉ cần kéo dài đến khi Giang Ninh đến thì sẽ không có chuyện gì, có thể khiến cho bọn họ kiêng ky.Nhà có một người già giống như có kho báu, có thể trấn áp lòng người.Tải app truyệnhola đọc tiếp cả nhà nhé! Lệ Tuyên Hoành gật đầu: “Con biết rồi.”Nói xong, anh ta không đi cửa trước mà đi lối cửa sau. Lệ Chính Thương điều chỉnh tâm tình: “Mời họ vào đi.”Chẳng bao lâu sau một đám người da màu mạnh mãẽ đi vào.Trên người bọn họ đều mặc một loại trang phục, hiển nhiên là một tổ chức lính đánh thuê.Hơn nữa còn là một tổ chức lính đánh thuê bản địa không nhỏ.“Ông chủ Lệ lại gặp nhau rồi.”Trên mặt người này mang theo ý cười, thập phần khách sáo, vươn tay năm chặt lấy Lệ Chính Thương: “Mạo muội tới quấy rây, thật ngại quá.”Lệ Chính Thương cười, ông ta đâu có nhìn ra được chút ngại ngùng nào trên mặt mấy người này.Càng không thấy chút khách khí nào.Nụ cười trên mặt bọn họ có giấy dao.“Häc Luân đến thăm sao có thể gọi là quấy rầy, mọi người đều là bằng hữu, lê nghi qua lại là điều nên làm.”Lệ Chính Thương đưa tay ra: “Mời ngồi, rót trà.”Mặc dù đến nơi chiến trường hỗn loạn này, lễ nghi nên có cũng không thể thiếu, Lệ Chính Thương vẫn giữ thói quen mời khách uống trà.