Cho nên, Lệ Tuyên Hoành vấn luôn không dám nói lời nào.
Anh ta sợ nếu hé miệng sẽ không nhịn nổi, vì thế dứt khoát ngoan ngoấn ngồi một chỗ không nói một lời.
“Bây giờ sĩ khí đã rung động mạnh mẽ, chỉ là nhân số của chúng ta còn quá ít, dù những người đã đào tẩu có quay lại thì chúng ta cũng sẽ không sử dụng!”
Lệ Chính Thương đập mạnh lên bàn, phân nộ không thôi: “Bọn họ đã trốn lần một thì sẽ có lần thứ hai!”
Ông ta sẽ không cho loại người này có thêm một cơ hội, càng không muốn mình lại tiếp tục phạm thêm sai lầm giống vậy.
“Chiêu binh mãi mã không phải mục đích, chỉ là phương thức,”
Giang Ninh nói: “Ông phải nhớ kỹ, nhiệm vụ của ông ở đây là gì, làm thế nào để hoàn thành được nhiệm vụ này là được.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Lệ Tuyên Hoành.
“Bây giờ mỏ quặng kia vẫn chưa bị ai phát hiện đúng không?”
“Tạm thời chưa có, em đã sắp xếp người đáng tin nhìn thật kỹ”
Lệ Tuyên Hoành hơi dừng lại: “Thật ra đến cả bọn họ, cũng không biết phía dưới kia là cái gì.”
Anh ta sợ để lâu thêm nữa sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mỏ quặng kia rất quan trọng với Giang Ninh không cần nói cũng biết, nguyên nhân bọn họ có mặt ở đây, nhiệm vụ chính là bảo vệ mỏ quặng kia thật tốt.
Nhất đinh, nhất định không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào!
Ngộ nhỡ chuyện này bị tiết lộ ra ngoài chính là phiền phức lớn.
Giang Ninh nhìn Lệ Tuyên Hoành, nhịn không được nở nụ cười: “Cậu cũng đủ thông minh.”
“Trận thắng hôm nay chỉ mới là khởi đầu, bởi vì Hắc Luân đã trốn thoát cho nên nhất định họ sẽ ngóc đầu trở lại, Anh nhìn hai cha con nhà họ Lệ: “Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị sắn sàng, đánh thắng trận này, tiêu diệt sạch đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt!”
Cả người của hai cha con Lệ Chính Thương run rẩy.
Tiêu diệt sạch?
Giang Ninh quá điên cuông mài Thăng lợi hôm nay là nhờ đám người anh Cẩu đã ra tay trước, họ chế tạo cơ hội cho anh ta, chỉ để lại chút tàn binh cho anh ta đánh.
Nhưng mà nhân lực ở bên phía phó tướng sẽ không ít như thế, hơn nữa còn có rất nhiều trang bị tiên tiến, với đám người còn chưa đầy một trăm người như họ làm sao có thể đánh đây?
“Cậu Giang, việc này, e là cần phải bàn bạc kỹ hơn!”
Lệ Chính Thương do dự một chút, nhịn không được lên tiếng.
Chuyện này không phải nói giỡn chơi đâu.
Đây là đang liều mạng mài!
“Ông Lệ, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định.”
Giang Ninh cười cười: “Các người giành mất một nửa địa bàn của người †a, ông cảm thấy đám người đó sẽ bỏ qua cho ông sao?”