Đời này của họ đã như thế nên hô không mong muốn người thân của mình, đám trẻ của mình, những người mà mình quan tâm nhất cũng sẽ trở nên như vậy.
“Tôi ở lại.”
Đội trưởng phân đội thứ tư đấm một cú lên bàn: “Tôi theo cậu Lệ.”
Ánh mắt ông ta rất đỗi kiên quyết, từ lâu ông ta đã chẳng đặt nặng về sống chết. Nhà ông ấy có bốn người con, đã chết trong mưa bom lửa đạn hết hai người!
Ông ta không hy vọng hai đứa trẻ còn lại cũng phải chịu một số phận tương tự.
“Tôi cũng ở lại.”
Đội trưởng đội thứ tám cũng giơ nắm đấm đặt lên bàn::Dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng hy vọng việc này sẽ thành công.”
Ông ta quay đầu nhìn lại Lệ Tuyên Hoành: “Cậu Lệ, bắt đầu từ hôm nay, mạng của tôi chính là tài sản của anh!”
“Cả tôi!”
“Tôi nữal”
“Tôi cũng tham giat”
Mười người, tất cả đều lựa chọn ở lại.
Tất nhiên là bọn họ hiểu, có thể hoàn thành việc này là một vấn đề rất khó khăn, thậm chí sẽ có người vì thế mà mất mạng.
Nhưng mạng sống còn quan trọng hay không?
Nếu so sánh với tương lai của con cái, mạng của họ có thể vứt qua một bên!
Ở trong hoàn cảnh thế này, bọn họ đã chính mắt trông thấy thảm kịch phát sinh từng ngày từng ngày, trông thấy ánh mắt của những đứa trẻ cũng dần dần trở nên tuyệt vọng.
Có lẽ, bọn họ chẳng cách nào thay đổi được hoàn cách ấy, nhưng có thể bảo vệ được người mà họ yêu quý, thì cũng đủ rồi!
Lệ Tuyên Hoành nhìn họ.
“Được!”
“Toi có thể trịnh trọng đảm bảo với mọi người, tôi đây sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành cho được mục tiêu này. Nếu như tôi dám thay lòng đổi dạ thì các người có thể tùy nghỉ giế t chết tôi!
Anh ta đứng lên, ánh mắt vững vàng, để nắm tay lên bàn theo mười người khác, cùng chung một chỗ.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đã bị buộc cùng một chỗ rồi.
Thậm chí chuyện này không còn chỉ là sự nghiệp riêng gì nữa, mà đã thành một phần trách nhiệm họ phải gánh vác trên vai.
Mang một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
“Mọi người có thể thử đi thuyết phục người trong phân đội của mình. Nếu như đồng ý ở lại thì đưa người nhà họ đến doanh trại mới luôn. Khu vực ấy cũng rộng, chưa được khá nhiều người.”
“Còn ai không muốn ở lại, thì vẫn như câu nói cũ, từ trước đến giờ tôi không muốn ép uổng ai cả.”
Lệ Tuyên Hoành nói: “Thời hạn là đến hết hôm nay, ngay ngày mai chúng †a sẽ lên đường dời đến doanh trại mới!”