Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2196



“Hắn là sẽ có không ít kỹ sư hàng đầu tham gia vào. Nếu chúng ta có thể lôi kéo được vài người, vậy thu hoạch sẽ không tệ đâu!” Ở phong hội kỹ thuật hằng năm luôn có những công ty khoa học kỹ thuật lớn đến từ các thành phố, đầy nhân tài, là cơ hội lưu động xúc tiến nhân tài. Tuy là tìm người thì rất khó, nhưng nếu cố gắng, thì luôn có thể làm được.

Lâm Vũ Chân có lòng, đây cũng là một cơ hội.

“Tôi cũng có ý tưởng này.” Lâm Vũ Chân mỉm cười.

Thật ra cô không quá am hiểu loại chuyện này lắm, nhưng cô rõ ràng, rằng trong kiểu ngành sản xuất này, điều tối quan trọng nhất chính là nhân tài, Giang Ninh cũng đã nói cho cô nghe rất nhiều lần.

“Tôi sẽ đi xem, vừa khép cũng có thể tuyên truyền cho Lâm thị một chút.”

Bố cụ hải ngoại của Lâm thị không chỉ ở Las Vegas, lại càng không chỉ ở trong lĩnh vực làm đẹp, mà còn ở trong ngành công nghiệp sản xuất mỏ, hiện tại lĩnh vực khoa học kỹ thuật tối tân có vẻ quan trọng hơn.

Đi ra khỏi sở nghiên cứu, Lâm Vũ Chân đi đến chiếc xe BMWSs của mình, vân đứng ở cửa, trực tiếp mở cửa sau xe ra ngồi xuống.

“Quay về công ty.” Cô cũng không hề ngẩng đầu lên.

“Không trở về nhà sao?”

Nghe được tiếng nói, LCV ngẩng mạnh đầu lên, ngơ ngác nhận ra người đang ngồi trên ghế lái chính là Giang Ninh.

“Lão công! Sao anh đã quay lại rồi?”

Cô lập tức chồm lêm ôm lấy cổ Giang Ninh: “Mẹ anh! Không nói với em một tiếng nào luôn?” Cô ấy còn đang kinh ngạc, từ khi nào giọng của người tài xế trở thành của Giang Ninh rồi?

Tên khốn kiếp này, về nhà rồi cũng không nói một tiếng.

“Cho em ngạc nhiên vui mừng đấy!”  Giang Ninh xoa xoa mặt, cố ý nói: “Hôn đến mặt anh đầy nước miếng rồi, liêm sỉ một chút đi vợ anh ạI”

“Hừ?” Sau khi Lâm Vũ Chân ngồi xuống vị trí phó lái, cô cố ý trừng mắt với Giang Ninh một cái: “Được thôi, từ giờ trở đi em sẽ luôn rụt rè, để xem là ai không nhịn được!”

Giang Ninh vội vã nhận thua.

Nguy rồi, bây giờ cô nhóc này ngày càng ranh mãnh.

“Về nhà đi, mẹ nói em đã không nghỉ ngơi mấy ngày rồi.” Giang Ninh nhíu mày: “Anh không ở nhà, em tự chăm sóc mình như vậy đấy à?”

“Công ty bận…’ “Vậy đóng công ty đi, mở công ty cũng không phải là để em mệt nhọc.”

“Chồng ơi!”

Lâm Vũ Chân đưa hai tay lên ôm lấy cổ Giang Ninh.

Tất nhiên là cô biết chắc chăn bây giờ Lâm thị không đóng, nhưng nghe Giang Ninh nói như vậy, quan tâm cô như thế, thì cảm giác dào dạt hạnh phúc trong lòng này, thật sự rất ấm áp.

Biệt thự nhà họ Lâm.

Lúc này người một nhà hoà thuận Vui vẻ.

Bọn người Diệp Sơn đến đây, khó khăn lăm bây giờ Giang Ninh mới về được, có thể hội họp lại với nhau, cũng có không ít chuyện để nói.

Càng quan trọng chính là, đồ ăn của nhà họ Lâm thật sự quá ngon, ngay cả Diệp Khinh Vũ bận rộn cả ngày ở bên ngoài cũng có đôi khi vô cùng muốn ăn, trực tiếp phóng về nhà, ăn xong lại quay về…