Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2207



Ban nấy gã cũng đã kiểm tra rồi, sao có thể có độc được.

Tất nhiên, đây thật sự là công việc của gã, là phải bảo đảm những thứ Lance ăn, chắc chắn không có vấn đề.

Lance chưa nói gì, vệ sĩ đã lập tức cầm một khối lên bỏ vào miệng, vừa khinh miệt nhìn Giang Ninh. Gã thật sự muốn xem thử bộ dáng vô cùng xấu hổ của Giang Ninh lát nữa.

Nhưng gã mới vừa nhai xong nuốt xuống, còn chưa há miệng châm chọc Giang Ninh, thì bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt bèn trừng lớn lên, hai tay ôm chặt yết hầu của bản thân.

“Ưm”

Vẻ mặt của Lance và vệ sĩ còn lại đại biến.

“Sao lại thế này?”

Lance lập tức la lên.

Bùm!

Vệ sĩ kia chẳng nói được dù là một câu, “bùm’ một tiếng, trực tiếp ngã thật mạnh xuống đất, trong ánh mắt trợn lên vẫn còn sự bất đắc dĩ và một chút…

không thể tin được!

Máu đen lập tức tràn ra từ miệng gã, khiến cho đám người Lance thấy ghê tởm.

“Có độc!”

Chúng vệ sĩ còn lại lập tức vây xung quanh Lance, trong đó có người kiểm tra thi thể rồi la to lên kinh hãi.

Không ít người xung quanh bắt đầu la lên đầy kinh hãi, không ai có thế ngờ được, rằng trong thức ăn ở đây thật sự có độc.

Mấy người còn lại đang ăn lập tức vói tay vào cổ họng, cố sức móc ra.

“Ọe….

Chỉ một lúc thôi, trong phòng ăn vang lên không ít âm thanh nôn mửa.

Giang Ninh khế nhíu mày: “Các người có thể có phong độ thân sĩ một chút không?”

Vẻ mặt Lance khó phần khó coi, không nói gì cả. Nếu không có Giang Ninh ngồi ở đây, nhiều nhất là anh ta sẽ xem náo nhiệt, sau đó bèn ăn chút gì của mình, vậy thì lúc này người chết chính là anh ta rồi!

“Anh… Sao anh biết là có độc?” Anh †a nhìn chằm chằm Giang Ninh, giọng điệu có phần không tốt.

Giang Ninh không để ý anh ta, hệt như căn bản là không nghe thấy vậy.

“Quên đi, nghe nhiều tiếng động như thế, sợ là anh cũng không muốn ăn nữa.”

Anh nắm lấy tay Lâm Vũ Chân: “Anh có mang mì gói theo. Chúng ta về phòng ăn mì gói, là vị dưa chua Lão Đàn đấy!”

“Ngon nhất!” Hai mắt Lâm Vũ Chân lập tức sáng lên.

Sau khi ra ngoài rồi mới biết, thứ mình thật sự thích ăn nhất là gì.

Nói xong hai người lập tức nắm tay rời đi, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Mà phòng ăn đã gần như loạn cả lên.

Lance nhìn theo bóng Giang Ninh rời đi, hít sâu một hơi: “Tra tra thân phận của anh ta, còn nữa, cả kẻ đã hạ độc, tra hết cho tôi!”

“Ngài Lance, liệu có phải là gã…’ Vệ sĩ hạ giọng, cảnh giác nói.