Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 490



Người nhà họ Tô bỗng phản ứng lại, trước đây Tô Minh Toàn bị Giang Ninh dạy dõ một trận, khiến nhà họ Tô mất hết mặt mũi Nhưng Giang Ninh không dám giết Tô Minh Toàn, vậy thì có thể chứng minh hắn kiêng dè nhà họ Tô.

Lúc này lại dám đối đầu với nhà họ Tô!

“Tao Tuyên may UẪg quản đạn Không đâu”

Tả Thượng Phong lạnh lùng nói.

“Lúc nấy mày có nghe thấy không?”

Giang Ninh nói: “Tên nhóc kia đã quỳ xuống cầu xin tao.

rồi, bắt đầu từ hôm nay mạng của cậu ta là của tao, ngoài tao ra, không ai được giết cậu ta cả”

“Ngông cuồng”

“Giết hẳn!”

Ánh mắt sáu người giao nhau, không do dự chút nào.

Hôm nay không giết Giang Ninh chỉ e không thể giết Cao.

Á Lệ và Cao Bân!

Vùng đất cấm Đông Hải chó má gì?

Hôm nay sẽ giết cả!

“SoạtI”

“Soạt!”

“Soạt!”

Sáu người vây quanh Giang Ninh!

Nhất thời trái tim Cao Á Lệ như treo lên.

Nguy hiểm quát Cao Bân một người đấu với hai người đã chật vật lắm rồi, suýt chút nữa là toi mạng.

“Rầm!”

Nhưng bỗng nhiên, âm thanh vang dội vang lên, Tả Thượng Phong bị đánh bay một lần nữa.

Lần này ngay cả cơ hội để gã kêu gào cũng chẳng có, đập mạnh xuống đất, chết ngay lập tức.

“Một tên!”

Giang Ninh nói.

Ngay sau đó, là quyền thứ hail “Rầm!”

Lại một tiếng vang, một tên nhà họ Tô, lồ ng ngực lõm xuống, há miệng phun máu, xương sống bị đánh gãy!

Toi mạng.

“Hai tên!”

Giọng nói của Giang Ninh tựa như ác quỷ địa ngục, khiến cho bốn người còn lại kinh hồn bạt vía!

Đáng sợi Quá đáng sợ!

Sao lại có người đáng sợ như vậy tồn tại?

Một quyền của Giang Ninh như lưỡi hái của thần chết, chuyên để lấy đi sinh mạng của con người.

“Ba tên”

“Bốn tên!”

“Năm tên!”

Ba quyền liên tiếp, ba thân hình bay ra, trực tiếp toi mạng, ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có.

Còn lại một người cuối cùng cả người gã ta run rẩy, không dám đến quá gần.

Miệng gã lắp bắp, nhìn Giang Ninh đang từng bước đến gần gã, phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ.

“Đừng qua đây…đừng qua đây…”

Gã cảm thấy da đầu tê rần!

Giang Ninh đứng yên không di chuyển nữa, người đó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phụt.”

Nhưng bỗng nhiên, một cây gậy sắt từ phía sau lưng gã chọc thẳng vào tim, xuyên qua ngực trước.

Hai tay Cao Bân nắm cây gậy sát, vẻ mặt hung ác.

“Chết! Chết đi!”

“Bịch!”

Sáu người nhà họ Tả và nhà họ Tô chết hết toàn bộ.

Gió thổi qua, mùi máu tanh tản ra trong không khí, cả người Cao Á Lệ vẫn còn đang run rẩy.

Đầu cô trống rỗng, không dám tin hết thảy khung cảnh cô nhìn được trước mắt mình này.

Giang Ninh…là thần sao.

“Chị!”

Cao Bân chạy đến, đỡ Cao Á Lệ đứng dậy, thấy cô không sao mới yên tâm phần nào.

Suýt chút nữa thôi, chút nữa thôi là Cao Á Lệ bị giết rồi!

Cậu quay sang nhìn Giang Ninh, lòng oán hận đã chuyển sang cảm kích, còn có một chút kính sợ.

Mạnh quát Cho dù là cao thủ cấp bậc tông sư, chỉ e cũng khó sống dưới tay Giang Ninh.

“Anh..”

Cao Á Lệ định nói chuyện nhưng phát hiện cổ họng khô hốc, khản đến nói không ra lời.

Cô nuốt vài ngụm nước bọt mới nói: “Anh cố ý đợi sáu người này ra mặt”

Sáu người này là người mà nhà họ Tô và nhà họ Tả giấu kỹ nhất, là át chủ bài của họ, là tương lai của hai nhà, còn quan trọng hơn cả hai lão già kia.

Nhà họ Tô và nhà họ Tả chỉ nghĩ rằng, để cho bọn họ hiểu đối thủ tương lai của mình mạnh bao nhiêu, nhưng không ngờ, Giang Ninh đã đợi họ ở đây.

Hiện giờ, chết hết rồi.

“Cỏ đã nhổ tận gốc rồi”

Giang Ninh hờ hững: “Diệt gốc rồi, thì nên chém luôn ngọn”