Tống Tiểu Vũ không chỉ bảo hai người Ngô Phàm và Chu Phương gọi trưởng bối trong gia tộc bọn họ tới đón người, còn bảo bọn họ tiếp tục quỳ tới khi có người tới.
Còn quỳ ở trước mặt nhiều người như vậy à?
Cho dù dạy dỗ cháu trai thì cũng không ác như vậy đi!
Đây là đang đánh vào mặt của nhà họ Ngô và nhà họ Chu, còn là hung hăng đánh đấy!
Hai người Ngô Phàm và Chu Phương xấu hổ và giận dữ muốn chết, tức giận muốn mở miệng mắng, muốn phản kháng, nhưng lại không có can đảm này.
Bọn họ không hề nghi ngờ, chỉ cần bọn họ có hành động không nghe lời, anh Cẩu đứng sau lưng bọn họ sẽ lập tức đánh gãy chân bọn họI Anh ta sẽ làm cho cả đời này bọn họ đều không thể đứng lên nổi!
Tống Tiểu Vũ nói xong liền ngồi xuống. Giang Ninh rất nể mặt cậu ta, tặng lại vị trí chủ tọa cho Tống Tiểu Vũ.
Hắn muốn giúp Tống Tiểu Vũ lập uy, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Muốn lăn lộn cùng người khác thì dù sao cũng phải có chút bản lĩnh mới được.
Trong phòng tiệc, không ai dám nói chuyện, cho dù muốn nói cũng dùng ánh mắt trao đổi trước, thì thầm nói khẽ.
Cảnh tượng như vậy khiến người ta thật sự không tưởng tượng được, càng làm người ta không dám tin.
Thoắt cái đã có người truyền lời Tống Tiểu Vũ nói đi.
Lúc đó.
Nhà họ Ngô.
Gần đây sắc mặt Ngô Hồng Vĩ cực kỳ khó coi.
Mất đi nguồn tài nguyên lớn nhất, nhà họ Ngô coi như bị chặt gãy hai cánh tay.
Đến bây giờ, gã vẫn không rõ những người ở vùng đất cấm Đông Hải kia rốt cuộc làm sao làm được. Cho dù có nhà họ Long trợ giúp, nhưng sao bên phía nhà họ Long cũng không có chút tin tức nào?
“Tiếp tục điều tra! Chỉ cần có manh mối, chúng ta sẽ có cơ hội xoay người!”
“Cho dù phía sau bọn họ là nhà họ Long, thì tính sao?
Thỏ nóng vẫn cắn người. Nhà họ Long… Nhà họ Long thì thế nào!”
“Nhà họ Ngô muốn trở thành thế lực gia tộc lớn hàng đầu, tuyệt đối không thể xuống dốc như vậy được!”
Ngô Hồng Vĩ liên tục rít gào làm đám thủ hạ sợ tới mức kinh hồn bạt vía!
Gã ta hình như đã điên rồi, nổi giận với bất kỳ ai, cố ý muốn tìm chỗ để trút cơn giận của mình.
“Gia chủ, xảy ra chuyện rồi.”
Quản gia chạy nhanh vào, sác mặt khó coi. Ông ta do dự không biết nên nói thế nào. Bây giờ Ngô Hồng Vĩ căn bản đã không thể nhãn nại, nhất thời không cẩn thận, ngay cả mình cũng sẽ xong đời.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Hồng Vĩ cười lạnh: “Nhà họ Ngô tôi còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ngay cả cửa khẩu quan trọng nhất cũng đánh mất, nhà họ Ngô còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?!”
“Là… Là cậu ba”
Quản gia khổ sở nói: “Cậu ba gây họa rồi.”
Ngô Hồng Vĩ nghe vậy, lập tức đứng lên.
Vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Ở phương bắc, có đôi khi mấy chữ gặp rắc rối thật sự rất dọa người.
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
“Cậu ba xúc phạm gia chủ nhà họ Tống, lúc này bị phạt quỳ trong phòng tiệc nơi nhà họ Tống tổ chức, nó Ngô Hồng Vĩ nghe được câu này, con ngươi chợt co lại.
Gia chủ nhà họ Tống?
Tống Tiểu Vũ vừa trở thành gia chủ nhà họ Tống không lâu à? Một thằng nhóc thối tha miệng còn hôi sữa sao?
Ngô Phàm xúc phạm cậu ta? Đùa kiểu gì vậy!
Bọn họ căn bản là người cùng một thế hệ, ngay cả cấp bậc, thân phận cũng vẫn cùng một cấp. Gia chủ nhà họ Tống chó má gì chứ, nhà họ Ngô gã ta cũng không thừa nhận.
Tống Tiểu Vũ thật to gan, cũng dám bảo người nhà họ Ngô quỳ xuống!
Ngô Phàm là người thừa kế gia chủ tương lai của gã ta.
Bây giờ bảo nó quỳ trước nhà họ Tống, đây tính là gì chứ?!
Nhà họ Tống… muốn chết!
“Cậu ta nói gì?” Ngô Hồng Vĩ rống to.
“Gia chủ nhà họ Tống nói, đứa trẻ phạm sai lầm… Thì cần gia trưởng tự mình đón về dạy dỗ. Bằng không…
Bằng không, cậu ta sẽ ra tay, trừng phạt nghiêm khác!”