Thế mà Giang Ninh đánh như đánh chó, sỉ nhục ông ta một cách thậm tệ.
Vậy thì bản thân mình có là gì?
Chỉ sợ dù Giang Ninh nói sẽ giết mình thì cũng dám ra tay trực tiếp mất thôi.
“Lâm Thị của mày… Lâm Thị của mày gặp họa lớn rồi!”
Tân Mẫn nghiến răng, quát tháo trong đau đớn, “Chúng mày đã xúc phạm đến các dòng họ lớn toàn phương Bắc, không ai cứu được chúng mày nữa đâu.
“Họ sẽ giãm nát Lâm Thị của mày! Giãm nát!”
Giang Ninh đứng dậy, không buồn nhìn Tân Mẫn, quay lại đi về phìa chiếc ghế ông chủ và ngồi xuống.
“Tôi chưa mong chờ có ai khác đến cứu mình” Anh nói dửng dưng, “Trên đời này, quả thực tôi không biết là ai có thể cứu được tôi.
Tân Mãn hoàn toàn không hiểu lời nói của Giang Ninh, ông ta không biết rằng ý Giang Ninh muốn nói là trên đời này không ai có thể ép Giang Ninh đến mức cần phải có người cứu vớt.
Tân Mẫn nghiến răng nghiến lợi, muốn phản kháng nhưng không sao phản kháng được, ông ta không mang theo cao thủ nào, bây giờ xem ra cho dù mang cao thủ tài giỏi bậc nhất của nhà họ Tân đến thì sợ là cũng không giải quyết được vấn đề.
Giang Ninh và cả anh Cẩu kia nữa là hai tên điên, ai mà dám sinh sự với chúng cơ chứ?
Ông ta thực sự không ngờ là Lâm Thị lại có cao thủ như vậy, chắc chắn là do nhà họ Long bố trí.
Ngoài nhà họ Long ra thì còn ai có thể tùy ý phái đi hai cao thủ như thế?
“Có giỏi thì mày giết tao thử xem!”
Tân Mẫn quát, “Mày dám giết tao, người của các gia tộc lớn khác quyết không bỏ qua cho mày đâu! Không bỏ qua cho Lâm Thị chúng mày đâu!”
“Ông muốn chết?”
Bỗng chốc, nhiệt độ trong phòng làm việc giảm mạnh.
Tân Mãn còn chưa kịp nói hết thì cổ họng đã nghẹn lại, không thốt được nên lời.
Rõ ràng ông ta cảm nhận được một luồng sát khí nhắm thẳng vào mình, chỉ cần ông ta tuyên bố rằng muốn chết thì Giang Ninh sẽ lập tức giúp ông ta được toại nguyện.
Tân Mẫn nào dám cơ chứ!
Chẳng qua là ông ta mạnh mồm buông lời hăm dọa vậy thôi.
“Ừng ực..” Yết hầu ông ta chuyển động, cổ họng khô khốc không nói được thành lời, chỉ sợ mình không cẩn thận nói sai thì Giang Ninh sẽ trực tiếp ra tay.
Phía sau nhà máy này là một ngọn núi hoang, đào bừa một cái hố rồi đem chôn mình xuống thì chẳng ai tìm được cả.
“Đừng lol” Giang Ninh nhoẻn cười, nhưng Tân Mãn không hề thấy nhẹ nhõm, gây sự với một tên ác quỷ như thế này làm cho ông ta bỗng chốc hối hận, “Tôi không giết ông đâu.
“Hiện giờ nhà máy đang rất thiếu nhân công, thêm được sức lao động nào hay người đó, huống chỉ đây lại là tài sản của nhà họ Tân nhà ông, làm việc cho chính nhà mình, chắc ông cũng không nỡ lấy lương đâu nhỉ?”
“Mày…” Tân Mẫn gần như tức phát điên.
Giang Ninh đang nói cái gì?
Anh ta muốn mình làm công nhân làm việc trong nhà máy?
Nằm mơ đi!
“Cẩu, lấy cho họ mấy bộ quần áo lao động, tìm một thợ cả có kinh nghiệm phong phú dẫn dắt, mau chóng bắt tay vào việc”