Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 906



Nhìn thấy số điện thoại của quản gia Triệu, Giang Ninh biết nhất định có phát hiện gì đó.

Anh đứng dậy, hôn lên mặt Lâm Vũ Chân.

Có phải tôi ảo tưởng không?

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi có việc đã”

“Vâng” Giang Ninh tắm rửa xong, Tô Mai cũng hâm lại đồ ăn sáng cho anh xong rồi đưa cho anh.

“Cảm ơn mẹ!”

Giang Ninh cười: “Mẹ không cần phải cầu kỳ như vậy, bụng con làm bằng thép nên cái gì cũng ăn được”

“Làm sao có thể như thế được, có mẹ ở đây làm sao để cho con ăn đồ ăn nguội được” Giang Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ở sofa bên cạnh, ông Lâm Văn đang pha trà sáng.

Tô Mai chiều Giang Ninh như vậy khiến Diệp Sơn ở bên cạnh lắc đầu: “Giang Ninh cũng đâu phải là con trai ruột của hai người. Cho dù có là con ruột cũng không nên cưng chiều như vậy, chiều nhiều dễ sinh hư” Ông ta gật đầu nhìn Giang Ninh rồi nói không hề khách sáo: “Thằng nhóc này nhìn cũng không giống một người thật thà”

“Ha ha ha, ông đừng nói như vậy, tôi còn đang thích thằng bé Giang Ninh không thật thà này đây. Đáng tiếc là nó không phải là con trai của chúng tôi” Lâm Văn càng không khách sáo hơn: “Chúng tôi không sinh ra được một đứa con trai tốt thế này” Giang Ninh nhướn mày, không chịu thua nhìn Diệp Sơn đầy đắc ý.

“Hừ” Diệp Sơn trừng mắt nhìn anh một cái, dù sao ông ta cũng cảm thấy Giang Ninh không phải là người đáng tin nên lúc nào cũng dặn dò Diệp Khinh Vũ phải giữ khoảng cách với Giang Ninh vì sợ Diệp Khinh Vũ sẽ bị Giang Ninh lừa.

Ăn sáng xong, Giang Ninh đứng dậy.

“Chú Sơn đi cùng cháu một chuyến không?”

Diệp Sơn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ông ta biết không có chuyện gì Giang Ninh nhất định không gọi.

Uống xong chén trà trước mặt, Diệp Sơn nói: “Ông Văn, đến tối chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Hai người bận gì cứ làm đi, tôi cũng sắp tới công ty rồi” Giang Ninh lái xe, Diệp Sơn ngồi ở đẳng sau. Ông ta cứ nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát Giang Ninh nhưng lại không nói câu gì.

“Chú Sơn, chú đừng nhìn cháu như vậy. Cháu đã là người có gia đình, chú có thích cháu đến đâu đi chăng nữa cháu cũng không thể làm con rể của chú đâu”

“Thằng nhóc cậu đừng năm mơ” Diệp Sơn nói thẳng: “Sao tôi có thể để cho Khinh Vũ đi theo cậu được?”

Đúng là một hay gây chuyện, đừng nói là Giang Ninh đã kết hôn, kể cả Giang Ninh chưa kết hôn thì ông ta cũng không đồng ý cho Diệp Khinh Vũ đi theo anh.

Trong một thời gian ngắn mà Giang Ninh gây ra biết bao nhiêu chuyện. Ông ta nghe được một số chuyện từ chỗ của Lâm Văn nhưng từng ấy cũng khiến ông ta tim đập chân run.

Càng không cần nói đến chuyện tập đoàn Lâm thị sẽ gây ra sóng gió ở cả phương Bắc.

Không biết bao nhiêu gia tộc lớn sẽ gặp nạn, cho dù trước đây cũng từng có tiền có quyền, cao cao tại thượng.

Nhưng Giang Ninh một khi đã đi thì tất cả những gia tộc lớn, cao cao tại thượng đều bị anh giãm nát dưới chân, thậm chí đến chút khả năng phản kháng cũng không có.

“Vậy cậu nhìn tôi làm gì?”

Giang Ninh nói nhẹ như không: “Cháu không có hứng thú với đàn ông”

“Hừ, bớt nói những lời vô ích với tôi lại.” Diệp Sơn nói: “Vậy tôi hỏi cậu bao giờ tôi có thể trở lại Thịnh Hải.

Ông ta bị Giang Ninh gọi tới Đông Hải để bảo vệ người của nhà họ Lâm. Trong thời gian này ông ta không biết mình đã đuổi bao nhiêu người muốn tới giết Lâm Văn và Tô Mai, riêng cao thủ cấp độ tông sư cũng phải có ba bốn người.

Hàng tuyến phòng ngự của Đông Hải cũng khiến Diệp Sơn vô cùng kinh ngạc. Cho dù ông ta không có ở đây thì đám người kia cũng không thể thành công.

Chỉ là Giang Ninh quá cẩn thận, không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào nên cứ bắt ông ta phải ở đây.

Về điểm này ông ta thật sự phải khen ngợi Giang Ninh, luôn hết lòng vì nhà họ Lâm.