Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 911



Giang Ninh là có sức quyến rũ gì nhỉ.

Diệp Khinh Vũ càng buồn cười hơn.

Giang Ninh đối với Lâm Vũ Chân thật sự sỉ tình, ngay cả Long Linh Nhi ở phương Bắc, anh cũng không thèm liếc mắt một cái, ngoại trừ Lâm Vũ Chân, còn có ai, mà Giang Ninh để mắt đến?

“Con có nghe rõ không?”

Diệp Sơn vô cùng khẩn trương.

“Con nghe thấy rồi, yên tâm đi” Nhìn thấy Diệp Khinh Vũ đã để tâm rồi, lúc này Diệp Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay bắt sau lưng, từ từ bước đi.

Lúc đó.

Phương Bắc!

Nhà họ Long!

Sắc mặt Long Tường còn khó coi hơn con chuột chết.

Hết rồi.

Tập đoàn Linh Long, hết rồi!

Ông kinh doanh bao nhiêu năm, đầu tư hàng trăm tỷ đô, gần như tiêu hết hơn nửa tài sản nhà họ Long, thậm chí vì trao đổi tài nguyên, mà phải trả một chỉ phí rất lớn.

Nhưng kết quả khi tập đoàn Linh Long sắp thu về được, lại bị Giang Ninh nhanh chân đến trước!

Ông thở không ra hơi, tức giận đến ói máu cả ba ngày, giờ phút này khuôn mặt đã không còn chút máu.

Trong đêm khuya thanh vắng, Long Tường ngồi một mình ở đại sảnh, đại sảnh trống không, môi run lên.

Ông không biết nên làm gì bây giờ, tập đoàn Linh Long, đã đoạt đi không trở lại nữa!

“Chà” Một cơn gió thổi qua, sắc mặt Long Tường thay đổi rõ rệt, ông lập tức ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đứng lên chạy nhanh ra cửa, nhưng không thấy gì cả.

Trong ánh mắt của ông, tràn đầy kiêng kị, siết chặt tay thành nắm đấm, lại chậm rãi buông ra, phía sau lưng, mồ hôi đã ướt nhẹp.

“Ngũ sử Long, ông thật không khiến cho ta thất vọng nha” Đột nhiên, phía sau truyền đến một âm thanh, làm cho Long Tương giật cả người, giống như bị sét đánh!

Nháy mắt cứng đời!

Thế giới ngầm, không cần phế vật Long Tường cảm giác bản thân dường như trong nháy mắt rơi vào hầm băng!

Ông ngay cả quay đầu lại cũng không dám!

Đổi lại lúc bình thường, ông không hề sợ hãi, thậm chí còn có thể tự tin trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng tập đoàn Linh Long đã không còn, đồng nghĩa với việc nhà họ Long của ông đã mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Tổn thất này, không phải Long Tường ông có thể gánh vác nổi được!

Long Tường không quay đầu, hít một hơi sâu, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: ” Ông đến rồi.” Từ giọng điệu vừa rồi ông không thể biết được người phía sau có phải đang giận hay không, nhưng ông có thể khẳng định, tổn thất tập đoàn Linh Long, hậu quả này, cần chính mình gánh vác, thậm chí là cả nhà họ Long gánh vác!

“Tôi không muốn đến, nhưng không thể không đến” Âm thanh phía sau, bình tĩnh như cũ, không hề gợn sóng, giống như người máy nói chuyện với nhau, không có tình cảm, nghe không ra hỉ nộ ái ố.

“Tôi cho ông thời gian năm năm, là năm năm đó!”

“Nhưng kết quả đâu? Ông nói cho tôi biết, kết quả đâu?”

Long Tường nắm chặt tay, xoay người, nhìn thấy thời khắc này, nhìn thấy người đàn ông đang đeo mặt nạ ngồi trên vị trí chủ vị nhà họ Long của mình.