“Cháu nên có cuộc sống của riêng mình” Giang Đạo Nhiên nói: “Bác nhớ khi còn nhỏ, hai người các con chơi trò chơi gia đình, cháu cứ nhất định là phải gả cho nó, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, đợi sau khi lớn lên mới hiểu được thế nào là tình yêu.”
“Bác là người từng trải, vì vậy bác không muốn nhìn thấy sau này cháu sẽ đau đớn và hối hận, cháu có hiểu không?”
Long Linh Nhi gật đầu.
“Giang Ninh nó không muốn làm tổn thương đến cháu” Ông ấy lại tiếp tục nói:”Trong thâm tâm, nó chỉ luôn coi cháu như một đứa em gái, và nó cũng muốn chăm sóc và bảo vệ cho cháu. Nó muốn cháu cảm nhận được điều đó.” Giang Đạo Nhiên dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt đầy sự vui vẻ.
Có vẻ như ông ấy không quá quan tâm đ ến những gì mà Long Linh Nhi nói, có người sắp ám sát ông trong buổi triển lãm tối nay.
Thay vào đó, điều mà ông ấy quan tâm nhiều hơn chính là Giang Ninh.
Muốn nhìn thấy Giang Ninh được hạnh phúc trong tương lai, đừng đi trên con đường mà ông ấy đã từng đi qua, đừng làm tổn thương bất cứ ai, quan tâm và bảo vệ tốt người phụ nữ anh ấy yêu.
“Cháu biết” Long Linh Nhi nói: “Bác Giang, đừng lo lắng, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến bọn họ, cũng sẽ ảnh hưởng không nổi bọn họ” Trên đời này, nếu như vẫn còn có những người phụ nữ khác có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ thực sự của Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, thì đó mới là điều làm cho cô không thể chấp nhận được.
Cô nhìn Giang Đạo Nhiên và quay lại với chủ đề chính.
“Bác Giang, buổi triển lãm tối nay…
“Nhà họ Bàng đã nhiều năm như vậy vẫn chưa từng náo nhiệt như ngày hôm nay. Sự thịnh tình này đúng là không thể chối từ đâu” Giang Đạo Nhiên mỉm cười:”Chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến, muốn trốn tránh cũng không thể được. Hơn nữa, không cần phải để những lời bàn tán này ờ trong lòng”