Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 954



“RõI” Mấy tên đàn em, nhanh chóng rời đi, không dám muộn một chút thời gian.

“Giang Ninh… Tôi không tin, anh lại có loại thủ đoạn này, không thể nào!”.

Con cá to nhất phương bắc Bàng Bác còn nhớ rõ Giang Ninh cho mình một bàn tay, sớm muộn gì anh ta cũng phải trả lại trở về.

Anh ta rất giỏi nhẫn nhịn, đầu năm nay, không phải xem ai sống bá đạo, mà là xem ai sống được lâu hơn, có thể chịu đựng rồi trở thành người người thắng cuối cùng.

Cho nên dù cho Giang Ninh có đánh anh ta một cái, anh ta cũng không phát tác ngay tại chỗ, mà là chờ cơ hội rồi giế t chết Giang Ninh.

Rất nhanh thôi.

Mấy tên đàn em của Bàng Bác đã đến phân công ty của tập đoàn Lâm thị.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, thậm chí còn đến trước Lý Đông.

Mấy người không do dự, vọt vào ngay lập tức, vừa tới cổng đã thấy Giang Ninh đang ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, trên mặt bàn bên cạnh đặt một đống đồ ăn vặt, có rất nhiều túi đã trống không.

Trong cái gạt tàn thuốc, có năm, sáu điếu thuốc, đã sớm bị dập tắt, bị nước thấm ướt.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn một chút, hơi hơi mở mắt.

“Ai vậy, đến Lâm thị làm gì?”

“Chúng tôi… Chúng tôi tìm Giám đốc Lý, anh ta có ở đây không?”

“Không có.” Giang Ninh không nhìn anh ta? Không thèm để ý đến bọn họ mà cầm miếng khoai tây lên, lại tiếp tục ăn.

Mấy người nhìn nhau vài cái rồi lập tức lui ra ngoài.

Xem ra, Giang Ninh vẫn luôn ở phân công ty tập đoàn Lâm thị, tốc độ của anh không thể nhanh như vậy được, cho dù anh có thể tới hiện trường động thủ thì cũng sẽ không kịp trở về, đồng thời bố trí ổn thỏa vậy được.

Nhìn mấy người rời đi, Giang Ninh thả đống đồ ăn vặt trong tay xuống, khóe miệng cong lên mang theo ý nghiền ngẫm.

“Ăn ngon không?”

Anh cười nói.

Anh Cẩu ở đằng sau ghế sô pha, ngẩng đầu lên, liên tục lắc đầu, cuống họng đang rất khô.

“Ăn ngon thì cũng ngon, chỉ là có thể cho chai nước hay không, sắp khô chết rồi Anh Cẩu nuốt vài gói đồ ăn trong vòng một phút, giờ phút này khóe miệng còn tràn đầy mảnh vụn, yết hầu bị nghẹn, khàn khàn nói chuyện cũng có chút khó chịu.

Anh ta vội vàng chạy vào văn phòng, đổ nước vào cái chén, nếu còn không uống nước thì cuống họng sẽ bốc khói mất.

“Anh cả, Bàng Bác kia nhịn thật là giỏi ” Anh Cẩu ừng ực uống mấy ngụm lớn, mới cảm giác mình sống lại: “Anh đánh anh ta một bàn tay, vậy mà anh ta không có phản kháng” Những cậu chủ ăn chơi của các gia tộc lớn ở phương bắc như thế này anh Cẩu cũng đã gặp không ít.

Ai ai cũng ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt, nhưng dường như tên Bàng Bác này lại có chút khác biệt với mấy người kia, khiến cho người ta cảm thấy càng thêm âm trầm và thâm sâu.

“Anh ta không dám” Giang Ninh nói thẳng: “Nếu như nắm đấm của anh ta mạnh hơn tôi thì anh ta còn ẩn nhẫn cái rắm” Mặt mũi anh tràn đầy khinh thường.

Loại người giống Bàng Bác, không phải là Giang Ninh chưa từng gặp qua, nói đơn giản một chút thì chính là yếu sợ mạnh.

Nếu đổi những người khác, chắc chắn đã bị Bàng Bác g iết chết, mà anh ta không dám ra tay với mình, chỉ vì anh †a không hiểu rõ mình, sợ là không đánh chết được anh mà ngược lại còn mất mạng!

“Vậy chắc mấy người vừa rồi là do anh ta phái tới” Anh Cẩu nói: “Có muốn tôi giữ lại họ không?”