“Cảm ơn anh Ninh” “Trương Tích Lâm, sáu mươi sáu vạn!” “Lý Đạt Chiêu, hai mươi chín vạn” Giang Ninh đọc tên từng người một. Lâm Vũ Chân nhìn thấy một đám người lần lượt cầm lấy túi da rắn, đếm tiền của mình, run rẩy bỏ tiền vào túi.
Cái loại cảm giác này thật khiến cho da đầu tê dại, cả người nổi hết da gà!
Ngay cả khi chuyển khoản một trăm vạn, chỉ sợ cũng không ai dùng đến túi da rắn để đựng mấy chục vạn tiền mặt tới nổi sung sướng đi.
Chắc chắn ngày mai tin tức về việc phát thưởng của Lâm thị sẽ được đưa lên bản tin. Nó chắc chắn sẽ gây sự chú ý của mọi người, và khiến mọi người phải hâm mộ và ghen tị đến phát điên.
Những đống tiền ngày càng ít đi, ai cũng xách theo túi tiền, cảm giác như vậy không biết phải dùng ngôn ngữ gì để diễn tả.
“Tốt lắm, mọi người đều nhận được tiền rồi, đúng không?” Giang Ninh nở nụ cười.
Mọi người gật đầu lia lịa, bọn họ còn chưa uống một ly rượu đã đỏ mặt rồi!
“Được rồi, cất mọi thứ đi, sau đó, đứng dậy!” Giang Ninh lớn tiếng nói.
“Tập đoàn Lâm thị vạn tuết” “Anh Ninh vạn tuế Toàn bộ Lâm thị đều sôi trào mì nhạc, rượu, đồ ăn ngon, làm cho người ta vừa hung phấn lại vừa xao động. Ngay cả hai người Lâm Văn và Tô Mai cũng bị lôi cuốn bởi bầu không khí vui vẻ này. Dưới sự say sưa, ồn ào của các nhân viên, họ đã nhảy một điệu nhảy của nhiều năm về trước, khiến những tràng pháo tay vang lên.
Bầu không khí càng ngày càng cuồng nhiệt, không ít nhân viên đến nâng ly chúc mừng. Giang Ninh dù uống giỏi đến đâu cũng không thể chống đỡ được nhiều người như vậy.
Anh phải kéo Lâm Vũ Chân rồi chạy ra cửa, thở hổn hển.
“Tôi thực sự không nghĩ đến có một ngày Lâm thị có thể làm được như vậy.” Lâm Vũ Chân rất vui vẻ.
Sự thành lập của Lâm thị không chỉ giúp cho nhân viên của mình có cuộc sống tốt hơn và đàng hoàng hơn mà còn giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.
“Chồng, cảm ơn anh” Giang Ninh cười cười, tay đặt ở eo Lâm Vũ Chân: “Không có gì” Đột nhiên, một vài bóng người lao tới từ xa, có vẻ lo lắng và bối rối.
Khi vừa tới cửa, bọn họ không thể bước đi vững vàng, một người trong số họ đã ngã xuống, nằm trước mặt Giang Ninh và Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân đã chạy đến, giúp anh ta đứng dậy.
“Anh không sao chứ?” “Đây… Đây là Lâm thị sao? Đây là Đông hải Lâm thị tập đoàn đúng không?” Anh ta ngẩng đầu lên. Một người có khuôn mặt đầy bụi, vẻ mặt lo lắng và ủy khu: thị, tôi đang tìm cô ấy: “Tôi đang tìm Lâm Vũ Chân của Lâm.
Nữ Bồ Tát.
Tìm mình ư?
Lâm Vũ Chân sửng sốt quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh cũng lắc đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi là Lâm Vũ Chân” Lâm Vũ Chân không do dự, cô đỡ người bị ngã trên mặt đất và nhìn một vài người đang ở cùng với anh ta.
Quần áo họ mặc rất tồi tàn, thậm chí là xộc xệch.
Bộ váy dạ hội của Lâm Vũ Chân tối nay rất có giá trị, tinh tế lại đoan trang, trái ngược hoàn toàn với trang phục của bọn họ.
“Cô…Cô là Lâm Vũ Chân?” Người được Lâm Vũ Chân đỡ dậy lập tức sửng sốt, có chút không thể tin được. Anh ta trợn to hai mắt nhìn Lâm Vũ Chân.
“Cô thực sự là người của phụ trách của tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân?” “Không sai, tôi chính là Lâm Vũ Chân. Anh tìm tôi có việc gì?