Siêu Cấp Shipper

Chương 320: Đụng xe rồi



Hai bên ngay lập tức xảy ra xô xát với nhau, nhưng một bên tay không tấc sắc, khuôn mặt đầy sự sững sờ, còn bên kia thì cầm vũ khí, khi thế căng tràn, cho nên mặc dù Phương Dạ đã không thèm ra tay, thì trận đấu cũng đã nhanh chóng biến thành tình huống nghiêng về một phía.

Mũ lưỡi trai và đồng bọn bị đánh đến kêu khóc om sòm, bọn họ vốn dĩ muốn ôm đầu bỏ chạy nhưng không ngờ những cư dân bỏ chạy trước đó đã xúm vào vây quanh bọn họ lại cứng ngắc.

Thấy tình thế không ổn, nhóm người của mũ lưỡi trai lập tức sợ hãi: “Đừng đánh nữa, tôi… tôi đầu hàng không được sao?”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Cho mấy người mười phút, tất cả nhanh chóng lái xe đi hết đi, lần sau còn dám tới đây nữa, chúng tôi sẽ đánh các người một trận ra trò!”

Mũ lưỡi trai cay đắng nói: “Coi như bọn mày lợi hại, nhưng đừng quá đắc ý, bọn mày chỉ dựa vào việc có đông người hơn mà thôi, nói thật cho bọn mày biết, đông đảo anh em của tao cũng sẽ sớm tới đây, đến lúc đó tao sẽ giết sạch bọn mày!”

Cư dân đều sửng sốt, tự hỏi không biết chuyện anh ta nói là thật hay giả?

Phương Dạ không quan tâm, vừa nghịch chiếc vợt đập muỗi bằng điện vừa cảnh báo: “Cho dù có thêm bao nhiêu người đến nữa tôi cũng không sợ, đừng có ở đây kéo dài thêm thời gian nữa, nếu không rời đi, tôi sẽ cho anh tiếp tục nếm thử mùi vị của nó!”

“Tên nhóc thối, mày được lắm, núi không chuyển thì nước chuyển, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc trừng trị mày!”

Thành thật mà nói, mũ lưỡi trai không sợ những cư dân đó một chút nào, người duy nhất khiến anh ta sợ hãi là Phương Dạ, nếu đoán không lầm, thì tên nhóc giao hàng này chắc chắn là một người luyện võ!

Nhưng cho dù có là người luyện võ lợi hại đến đâu thì anh cũng chỉ là một người mà thôi, khi viện binh đến, nhất định phải đánh cho đến khi anh quỳ xuống đầu hàng mới thôi, nếu không sẽ khó giải quyết được mối hận trong lòng!

Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Trước khi quân tiếp viện đến, thì cứ giả vờ rời đi trước đã.

Dưới ánh nhìn chầm chập như hổ đói của cư dân, nhóm người của mũ lưỡi trai thành thật thu dọn đồ đạc, vào lúc bọn họ chuẩn bị lên xe rời đi, thì đằng xa đột nhiên lóe lên mấy tia sáng!

Vài chiếc xe cá mập lao tới, rồi đột ngột dừng lại bên đường, sau khi cửa mở, từng đám côn đồ trên tay cầm mã tấu lần lượt lao xuống!. Truyện Gia Đấu

Mũ lưỡi trai vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy bọn họ, quân tiếp viện cuối cùng cũng đã đến rồi.

Sắc mặt của cư dân đều thay đổi rõ rệt, có ít nhất ba mươi bốn mươi người xuống khỏi xe cá mập, như vậy thì lợi thế về số người của phe mình cũng đã không còn nữa!

Mũ lưỡi trai chỉ vào Phương Dạ và hét lên: “Cái tên giao đồ ăn thối tha, hôm nay mày chết chắc rồi, Chúa Giê-su cũng không thể bảo vệ mà được đâu!”

Người đàn ông trung niên lo lắng nói: “Người anh em, bọn họ đều nhắm vào cậu đấy, tốt hơn hết là cậu nên chạy đi!”

Phương Dạ bình tĩnh lắc lắc: “Không cần đâu, hôm nay tôi nhất định sẽ lo liệu chuyện này. Đương nhiên, sẽ không có chuyện nửa đường chạy trốn. Nếu như mọi người sợ thì vẫn nên tránh xa một chút.”

Người đàn ông trung niên vỗ ngực nói: “Người anh em cứ yên tâm, vừa rồi chúng ta đã kể vai chiến đấu rồi, bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không bỏ chạy, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng là được chứ gì!”

Cô gái tóc dài, bác gái và những người khác cũng không chịu rời đi.

Phương Dạ có chút khâm phục dũng khí của bọn họ: “Vậy được, lần này tôi sẽ tiếp tục dẫn đầu, mọi người chỉ cần đi theo phía sau tôi để hỗ trợ là được rồi.”

Anh đã từng tham gia không biết bao nhiêu lần những cuộc chiến lấy một địch trăm, anh thật sự không hề quan tâm đến đám quân cứu viện này. Nếu chỉ dựa vào sức chiến đầu thì những người này cũng tầm cỡ như đám tay chân trong sơn trại nhà họ Liễu, hoàn toàn không đáng để sợ hãi.

Mũ lưỡi trai và những người khác đã tụ họp lại với cái đám giang hồ đó, sau khi anh ta lẩm bẩm vài câu, anh ta đột nhiên chỉ vào Phương Dạ lớn tiếng nói: “Kẻ hống hách nhất chính là cái tên nhóc giao hàng đó, bất kể như thế nào cũng không được bỏ qua cho anh ta!”

Người đàn ông đeo khoen mũi đang thê thảm như cũng được nhân đôi dũng khí, cũng hét lớn: “Chém vào tay anh ta một nhát, tôi sẽ thưởng cho người đó mười nghìn tệ, chém vào chân anh ta sẽ thưởng hai mươi nghìn tệ. Chuyển khoản ngay tại chỗ, tuyệt đối không nuốt lời!”

Sau khi nghe được phần thưởng cao ngất ngưởng này, nhóm côn đồ lập tức háo hức di chuyển, Phương Dạ đã trở thành một món tráng miệng thơm ngon trong mắt bọn họ!

Chém được là có tiền, chuyện tốt như vậy kiếm ở đâu ra chứ?

Ngay khi họ chuẩn bị lao tới, hơn chục ánh đèn xe từ xa chiếu đến khiến nhóm người của mũ lưỡi trai gần như không thể mở mắt ra được.

Người đàn ông đeo khoen mũi mũi có chút bối rối, anh ta thấp giọng hỏi: “Đại ca, rốt cuộc là anh tìm bao nhiêu người tới đây thế?”

Mũ lưỡi trai cũng khó hiểu vô cùng: “Chỉ có đám Thiết Tử thôi, đâu có tìm ai khác.”

“Vậy thì những người này... chẳng lẽ là cứu binh của đối phương mời tới?”

“Không thể nào…”

Ngay khi hai người này đang lờ mờ không hiểu, một nhóm đông đảo người mặc áo đen bước xuống xe, người đứng đầu là một nam một nữ, nam thì điển trai phong độ, nữ thì quyến rũ động lòng người, hơn nữa mặt mũi có chút giống nhau.

Những người áo đen này bước đi vững vàng, không nói lời nào, trong tay cầm một cây gậy xoay kim loại màu xanh lam, ánh mắt ai nấy cũng đều rất dữ tợn, hiển nhiên đám đám người ô hợp như Thiết Tử không thể nào sánh được.

Không phải chứ, bọn họ vậy mà lại có nhiều người như vậy à?

Cư dân cho rằng những người mặc đồ đen cũng là người được mũ lưỡi trai gọi đến giúp, lập tức thất kinh hồn vía, những người lanh trí thì đã lén gọi 110 để cầu cứu rồi.

Sau khi nhìn thấy nhóm người của mũ lưỡi trai, Lý Ưng cũng có chút bối rối.

Anh ta là người đứng đầu tứ đại kim cang dưới trướng Giang Long, còn em gái song sinh Lý Phượng là người được xếp hạng thứ hai. Tối nay, anh ta được lệnh của đai ca đi giải quyết Phương Dạ.

Lý Ưng đã cử hai đàn em đi theo Phương Dạ từ xa trước, cuối cùng cũng tìm được thời cơ thích hợp đưa người đến chặn anh, nhưng không ngờ nhóm cứu viện của mũ lưỡi trai đã đến trước, hơn nữa còn chặn trước mặt bọn họ.

Một đàn em thân tín thấp giọng hỏi: “Anh Ưng, không biết những người trước mắt có lai lịch như thế nào, bây giờ phải làm sao đây?”

Lý Ưng lạnh lùng nói: ‘Không phải là bạn thì chính là kẻ thù, còn có làm sao nữa, giải quyết hết toàn bộ là được rồi!”

“Vâng, anh Ưng!”

Đàn em giơ tay lên, đám người áo đen lập tức cầm gậy lao về phía băng nhóm của mũ lưỡi trai.

“Chết tiệt, đó thực sự là người trợ giúp của bọn họ!”

Người đàn ông đeo khoen mũi tái mặt vì sợ hãi, nhìn thấy nhóm quân địch đông đảo, khí thế hùng hồn, ngay lập tức có chút sợ nhũn cả người.

Mũ lưỡi trai hét lên: “Sợ cái khỉ gì, quân số của chúng ta cũng đâu có kém bao nhiêu, chiến đấu với bọn chúng thôi!”

Đám côn đồ sững sờ một giây, nhưng vẫn đi theo phía sau anh ta tiến lên trăm người lập tức lao vào nhau chiến đấu.

Cư dân nhìn thấy mà há hốc mồm, vừa rồi đã hốt hoảng lo sợ vô ích rồi, hóa ra hai đám người hoàn toàn không phải cùng một nhóm à?

Phương Dạ thích thú quan sát, ánh mắt của anh chủ yếu nhìn vào Lý Phượng.

Vũ khí của người phụ nữ này cũng là một cây gậy, Cô ta ra tay rất tàn nhẫn, tốc độ cũng cực nhanh, những tên côn đồ nhỏ bé đó hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta. Thường thì chỉ trong một lần chạm trán đã lăn ngay ra đất, cực kỳ gọn gàng, dứt khoát!

Cây gậy tuy không kinh người nhưng uy lực không thua gì mã tấu, nhưng kẻ nào bị đập trúng thì sẽ bị đứt gân, gãy xương, hiệu quả chiến đấu của những người áo đen vốn đã mạnh hơn nhiều so với đám côn đồ. Cộng với việc có những người đứng đầu như Lý Phượng, nên đã nhanh chóng càn quét toàn bộ chiến trường.

Vài phút sau, ngoại trừ một vài cô gái đang run rẩy nấp bên cạnh xe thể thao, băng nhóm của mũ lưỡi trai đã thất bại hoàn toàn, thảm hại nằm trên mặt đất. Hai chiếc xe thể thao bởi vì nằm trong trung tâm của cuộc chiến, cũng đã bị đập vỡ lổm chổm, thảm hại đến độ không nỡ nhìn thẳng.

Ngay khi anh em Lý Ưng dẫn theo đàn em tiếp tục tiến về phía trước, một giọng nói dễ chịu đột nhiên vang lên trong tâm trí Phương Dạ.

“Ting! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, phần thưởng là khả năng tùy chọn * 1!”