Nhưng vừa nghĩ tới chuyện bản thân nhất định phải mỗi ngày làm việc mới có thể nuôi sống mình và em gái, làm gì còn có thời gian để tu luyện a?
Hơn nữa hắn chỉ có thiên phú tu luyện Thấp, còn tu luyện Luyện Thể Quyết, một ngày căn bản không dám tu luyện quá nhiều lần, nếu như quá mệt mỏi, vào ngày tiếp theo căn bản không có khí lực để làm việc.
Hắn đã bắt đầu tu luyện từ lúc 15 tuổi, ở một nơi có thiên địa nguyên khí nồng đậm như căn cứ Trung Hải, tu luyện cho đến nay cũng chỉ mới vừa vặn bước vào đến cấp độ võ đồ, đừng nói là ở trong căn cứ Trung Hải, coi như ở trong khu bình dân Lư Nam cũng chỉ là một nhân vật nhỏ yếu.
Sắp đến cửa nhà, thiếu niên thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên, có một giọng nói truyền đến: "Lâm Trạch, ngươi đang cầm trong tay cái gì thế?"
Lâm Trạch chính là tên của hắn, nghe được cái giọng nói này, thiếu niên Lâm Trạch liền biến sắc, thật sự là sợ chuyện gì thì sẽ gặp chuyện đó.
Hắn vội vàng chạy về nhà, chỉ cần chạy về đóng cửa lại thì sẽ không sao, pháp luật ở căn cứ Trung Hải cũng rất nghiêm ngặt, coi như là Võ Giả cường đại cũng không dám vào nhà cướp bóc.
Nhưng bây giờ, hắn sợ người kia cướp đi bịch thuốc của mình, nếu như không có chứng cứ mà nói, hắn căn bản không có cách nào làm gì được người kia.
Huống hồ coi như kiện được đối phương, đó cũng là chuyện rất lâu sau đó, mà em gái của hắn đang bị bệnh rất nặng, làm sao còn có thể chờ lâu như vậy a!
Vù! Một bóng người xuất hiện ở trước mặt của hắn, chính là thiếu niên một mực khi dễ hắn —— Trương Long.
Trương Long lớn hơn một tuổi so với Lâm Trạch, có thiên phú không tồi, là một kẻ nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng, bây giờ đã là một vị Võ Giả cường đại, nhưng dạng thực lực cùng với thiên phú này cũng chỉ có thể ở lại khu bình dân mà thôi.
Trương Long rất thích khi dễ võ đồ nhỏ yếu, mà Lâm Trạch chính là một trong những đối tượng mà Trương Long khi dễ, thậm chí còn ưa thích đoạt đồ vật của Lâm Trạch.
"Lấy ra đây!" Trương Long có tốc độ nhanh bực nào, ở dưới tình huống Lâm Trạch còn chưa kịp phản ứng, đã cướp đi bịch thuốc của Lâm Trạch.
"Đây là cái gì?" Trương Long nhìn qua bịch thuốc, thấp giọng thì thào.
"Trương Long, đây là thuốc dùng để chữa bệnh cho em gái của ta, đối với ngươi không có tác dụng, hãy trả lại cho ta đi!" Lâm Trạch thút thít nói.
"Thuốc?" Trương Long mở ra, thấy được không ít dược tài, mặc dù không phải là quá trân quý, nhưng cũng có giá trị mấy ngàn đồng tiền.
"Ha ha ha, không tệ, bán thứ này đi mà nói cũng được 2000 đồng tiền, đây là một tháng tiền lương của ngươi hay sao, hắc hắc, hiện tại thuộc về ta!" Trương Long cười to nói.
"Không được, hãy trả lại cho ta!" Lâm Trạch vọt tới, muốn cướp lại bịch thuốc của mình.
Nhưng một võ đồ nho nhỏ muốn đoạt đồ trở lại từ trong tay của một vị Võ Giả, chuyện này căn bản là không có khả năng!
"Tự tìm cái chết!" Trương Long lạnh lùng nói.
Hắn cũng không dám giết Lâm Trạch, nhưng làm bị thương Lâm Trạch thì vẫn được, cùng lắm thì bồi thường một chút tiền thuốc men mà thôi, cũng không tính là chuyện gì to tác.
Nhưng mà vào thời điểm hắn đang chuẩn bị động thủ, thân thể của hắn liền không thể động đậy được.
"Chỉ là một tên Võ Giả hậu kỳ cũng dám lớn lối như vậy!" Một vị thanh niên đi tới, mà trong nháy mắt vị thanh niên này đi tới, tất cả phảng phất như đều trở nên yên tĩnh.
Trong cái nháy mắt tiếp theo, tất cả đều trở về hình dáng ban đầu, mà toàn thân Trương Long lại đổ mồ hôi đầm đìa ngồi bệt trên mặt đất, ra sức hít thở.
Kinh khủng!
Cực kỳ khủng bố!
Trương Long chưa bao giờ nhìn thấy qua một vị thanh niên nào kinh khủng như vậy, có một cỗ khí tức giống như có thể ngưng kết hết thảy, coi như là những Tông Sư ở khu bình dân cũng còn lâu mới có được dạng khí thế này.
"Là đại nhân vật đến từ khu giàu có!" Trương Long đã ý thức được thân phận của vị thanh niên này.
"Xin chào đại nhân!" Trương Long quỳ rạp xuống đất, vô cùng kinh hoảng.
Vị thanh niên này dĩ nhiên chính là Diệp Thiên!
Diệp Thiên không thèm để ý đến Trương Long, mà đi tới trước mặt Lâm Trạch nói: "Ngươi lấy bịch thuốc của mình đi."
Lâm Trạch gật gật đầu, đi tới trước mặt Trương Long, từ trong tay của Trương Long lấy đi bịch thuốc, mà Trương Long lại không dám ngăn cản, bởi vì đây là mệnh lệnh của vị đại nhân kia.
"Còn không mau cút đi?" Diệp Thiên lạnh giọng nói.
Lâm Trạch đứng dậy, nói: "Đại nhân, ta muốn về nhà cho em gái uống thuốc, nàng đã ngã bệnh!"
"Đi, ta đi cùng với ngươi có được hay không!" Diệp Thiên thuận miệng nói.
"Đại nhân, trong nhà của ta có một chút rối loạn!" Lâm Trạch có một chút xấu hổ nói.
"Chẳng lẽ là không chào đón ta hay sao?" Diệp Thiên cố ý hỏi.
"Tự nhiên không phải!" Lâm Trạch có chút kinh hoảng, chợt nói: "Đại nhân nguyện ý đến nhà ta làm khách, vậy thì hãy đi cùng với ta đi!"
Nhà của Lâm Trạch vô cùng phổ thông, chỉ là một căn phòng nhỏ bình thường, ngay cả sân vườn cũng không có, căn phòng cũng vô cùng cũ kỹ.
Tiến vào nhà của Lâm Trạch, Diệp Thiên thấy được một vị thiếu nữ đang nằm trên giường.
Thiếu nữ có sắc mặt tái nhợt, hết sức yếu ớt.
Thiếu nữ này chính là em gái của Lâm Trạch—— Lâm Y Y!
Lâm Y Y nhìn thấy Lâm Trạch, suy yếu nói ra: "Anh trai, anh đã trở về, vị này là bạn của anh hay sao?"
"Y Y, đây là đại nhân tới từ khu giàu có!" Lâm Trạch vội vàng giới thiệu cho Lâm Y Y.
Vừa nghe đến thân phận của Diệp Thiên, Lâm Y Y bị doạ đến mức vội vàng muốn đứng lên, hành lễ với Diệp Thiên, sợ đắc tội Diệp Thiên.
"Không cần phải làm như vậy!" Diệp Thiên khoát khoát tay nói.
Lâm Trạch chuẩn bị sắc thuốc cho em gái, Diệp Thiên liền ngăn cản: "Không cần sắc thuốc, bịch thuốc này của ngươi mặc dù không tệ, có thể nhanh chóng chữa trị bệnh tật phổ thông, nhưng thân thể em gái của ngươi quá hư nhược, thuốc này là vật đại bổ, thân thể quá hư nhược uống thứ thuốc này vào cũng không phải là chuyện tốt."
"Ồ, đại nhân, vậy ta nên làm cái gì?" Lâm Trạch luống cuống.
Hắn căn bản không hiểu dược lý, chỉ nghe người ta nói loại thuốc này có thể chữa trị được phần lớn bệnh tật, lúc này mới mua về cho em gái uống. Cũng không cân nhắc đến vấn đề thân thể hư nhược của em gái.
Những người khác ngã bệnh, sẽ lập tức đi chữa bệnh, thân thể cũng không tính là quá hư nhược, mà Lâm Y Y lại phát bệnh đã lâu, ăn uống không đủ chất dinh dưỡng, thân thể còn không bằng so với trẻ nhỏ, tự nhiên sẽ không tiếp nhận được vật đại bổ.
"Bệnh này cũng không có gì!" Diệp Thiên cong ngón tay búng ra, một giọt thuốc màu trắng bay vào trong miệng của Lâm Y Y, theo cổ họng tiến vào thân thể của nàng.
Rất nhanh, sắc mặt của Lâm Y Y liền biến thành màu sắc bình thường, khí tức cũng ổn định trở lại.
"Anh, em cảm thấy rất khoẻ!" Lâm Y Y ngồi dậy từ trên giường, vô cùng hưng phấn nói.
- --
Truyện được dịch hơn 1600 chương tại link này:
/truyen/sieu-cap-thien-phu-ban-dich/
Bạn nào muốn mua đến chương mới nhất với giá rẻ thì pm facebook hoặc zalo của mình: