Triệu Tử Văn cười ha hả: - Ta tới là để đánh con mẹ ngươi Nói xong, hắn hung hăng nện một quyền vào mũi tên lưu manh thủ lĩnh, ngay lập tức máu tươi tung tóe. Hạ Văn Đăng ngẩn người, sau đó cười ha hả: - Tên thư đồng này thật đúng là một tên bỉ ổi, không ngờ lại ngầm dở trò, ha ha. Thú vị, thú vị Mọi người cũng bị tên tiểu thư đồng lưu manh này làm bật cười: - Tên tiểu thư đồng này, thật đúng là vô sỉ. Tên lưu manh tiểu đệ bên cạnh nghĩ đây chỉ là một thư đồng bình thường, tự nhiên thả lỏng cảnh giác đối với hắn, không nghĩ rằng hắn đột nhiên ra tay, bị tên thư đồng đánh cho trở tay không kịp, đến lúc định thần lại, tất cả nhằm tên thư đồng, người quyền, người cước phóng tới. Thế công của bọn chúng dũng mãnh, Triệu Tử Văn lui về sau hai bước, sau đó quét ngang khiến hai người phía trước phải lui lại, chặt đứt thế tấn công của chúng. Ngay lập tức Triệu Tử Văn vọt lên, nhưng không nghĩ rằng hai người này cũng biết chút quyền pháp. Ba người giằng co một chỗ, nhưng hai tay khó địch bốn tay, nếu không phải Triệu Tử Văn động tác linh mẫn, chỉ sợ đã sớm bị đánh ngã. Hắn cũng bị trúng mấy quyền, nhưng chỉ là vết thương nhỏ. Quyền thái, chủ yếu là công kích bằng khuỷu tay, đòn thế khá nặng, tuy nhiên để đối phó hai tên lưu manh này, Triệu Tử Văn tất nhiên không cần dùng sát chiêu, lần trước đối phó với tên yêu vật ái nam ái nữ kia, chủ yếu là do hắn có kiếm trong tay. Triệu Tử Văn đánh tiếp mấy quyền, né mấy cú đá, hắn biết phải tốc chiến tốc thắng, nếu tên lưu manh cầm đầu khôi phục lại, hắn còn đánh cái rắm. Hắn lui về phía sau một bước tránh một cú đấm, nắm tay liền giáng thẳng vào bụng một tên, tên này tránh không kịp, chỉ kịp đưa tay che. Phanh !! Tên nọ bị Triệu Tử Văn nện một quyền, sau đó lui về sau vài bước, Triệu Tử Văn có cơ hội liền tiến tới, tung ra một cước vào ngực tên còn lại, tên đó bị dính một cước văng ra xa, kêu gào đau đớn, không đứng dậy nổi. Tên còn lại thấy thế liền gượng dậy, chạy vọt tới tung một cước vào lưng Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn không thể kháng cự, hắn biết muốn đánh hai người, trước hết phải đánh gục một người, đồng thời chịu đòn của tên còn lại. Trúng cước, Triệu Tử Văn lao về phía trước vài bước, may mắn, thân thể hắn rắn chắc, chỉ bị thương ngoài da. Hắn cả giận hừ một tiếng, quay đầu lại, dồn toàn lực vào chân đá tên tiểu lưu manh kia, cước pháp của Triệu Tử Văn là nhanh nhất, tên lưu manh trốn không kịp, bị Triệu Tử Văn đá vào lưng. Triệu Tử Văn lại tung một quyền, đập vào bụng hắn, tên lưu manh bị một quyền vào bụng hít thở không nổi, chầm chậm ngã xuống. Tên lưu manh đầu lĩnh mất nửa ngày máu mũi mới ngừng chảy, thấy hai tên đồng bọn dưới tay bị tên thư đồng này đánh ngã, hắn còn đang cười đầy tà ác, lập tức kêu khóc: - Anh hùng, tha cho ta, về sau ta không dám….nữa… Chợt, tên lưu manh thủ lĩnh không biết lấy từ đâu ra một cây côn gỗ, hung hăng nện vào đầu Triệu Tử Văn. Nhất thời sơ ý, Triệu Tử Văn không kịp né tránh, theo bản năng nhắm mắt lại. - Bịch !! Triệu Tử Văn không có cảm giác bị đánh, khi hắn mở mắt, lập tức kinh ngạc, tên lưu manh bị nữ tử trước mặt đá một cước, không những côn gỗ bị gãy đoạn mà cả người cũng bay đi thật xa, đập mạnh trên mặt đất, nhìn qua đã biết bị đá đến nửa sống nửa chết. Tiểu thư đứng trước măt Triệu Tử Văn nói: - Thật không hiểu ngươi luyện võ công như thế nào, tuy rằng chiêu thức hoa mỹ, nhưng lại không dùng được, quyền cước, lực lượng và tốc độ cũng quá kém. Người ta thường nói là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chưa nghe qua anh hùng lại bị mỹ nhân dạy bảo, Triệu Tử Văn bị tiểu thư mắng, cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, tức giận cãi lại: - Ta biết ngươi lợi hại, không biết vừa rồi ai bị đùa giỡn mà không động thủ. Mọi người đứng xem thấy anh hùng và mỹ nhân không ngờ lại cãi nhau, có chút buồn cười, việc lạ năm nào cũng có, nhưng hôm nay quả thực đặc biệt. Tiểu thư hừ lạnh: - Loại người này còn chưa xứng cho ta động thủ, chỉ có loại thân thủ như ngươi mới xứng để đánh nhau với họ. - Thiếu gia, ngươi đừng cản ta, hôm nay ta phải giáo huấn bọn họ Triệu Tử Văn tức giận xắn tay áo, làm bộ xông lên. Thiếu gia tỏ vẻ vô tội nói: - Ta có nói ngăn ngươi sao? Ba vị tiểu thư cười nói: - Cũng không biết là thư đồng nhà ai, da mặt thực dày. Ngất…thiếu gia không phối hợp với ta diễn trò sao, chẳng lẽ muốn ta xông lên thật? Ta trước giờ không đánh nữ nhân, Triệu Tử Văn nhìn một cước vừa rồi của nàng, biết cô nàng này cùng cấp bậc với tên ái nam ái nữ kia, nếu thật sự là…quả thật không xứng để động thủ, hắn buồn bực trong lòng, vừa rồi bị ba tên tiểu lưu manh đánh mấy quyền, lại bị bọn họ giáo huấn, tức giận muốn xông lên há mồm cãi thì lại bị thiếu gia kéo lại. Hạ Văn Đăng hướng về ba vị tiểu thư thi lễ, nói: - Tên thư đồng này của ta không hiểu lễ nghĩa, mạo phạm ba vị tiểu thư, mong các vị thứ lỗi. Ba vị tiểu thư không nói gì, chỉ hừ nhẹ. Thấy ba vị tiểu thư không nói chuyện, Hạ Văn Đăng ôm quyền nói: - Tại hạ xin cáo từ. Sau đó gã liếc Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn cũng hiểu ý tứ trong đó, lại nghĩ vừa rồi vị tiểu thư kia còn cứu mình, không thể lấy oán trả ơn, chỉ đánh nuốt giận đi theo sau thiếu gia. Hai người trở lại phủ, đi vào hoa viên, trong lòng Triệu Tử Văn rất khó chịu. Làm anh hùng lại bị giáo huấn, đây là cái đạo lý gì….hắn oán hận nói với thiếu gia: - Công tử nói ba tiểu thư kia là ai? Thật sự là cứu họ công cốc. Hạ Văn Đăng thở dài nói: - A, đều là ta hại ngươi, vốn không cần cứu bọn họ, bọn họ một người có thể đánh mấy chục tên lưu manh… - Mấy chục??? Triệu Tử Văn cả kinh nói: - Không thể nào? Ta biết các nàng rất lợi hại, nhưng cũng không thể như vậy - Vớ vẩn? Cái gì không thể? Triệu Tử Văn đảo mắt, cũng không thèm giải thích, giải thích hắn cũng không rõ, liền hỏi: - Ngươi có biết ba ả kia là ai không Hạ Văn Đăng suy nghĩ một chút rồi nói: - Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có thể là tổ chức kia, nhưng ta không rõ lắm. Gia đình ta cũng chỉ mới đến Hàng Châu hai, ba năm, nhưng đó là một tổ chức thực đáng sợ, ngay cả triều đình cũng không dám đắc tội bọn họ. - Chẳng lẽ là xã hội đen? Triệu Tử Văn dùng tư tưởng kiếp sau, nghĩ tới tổ chức xã hội đen. - Xã hội đen? Hạ Văn Đăng vẻ mặt đau khổ, nhíu mày lắc đầu: - Nói chuyện với tên thư đồng này thật mệt, đôi khi không hiểu ngươi nói gì. Triệu Tử Văn thầm ngán ngẩm, một người cổ đại sao có thể hiểu người hiện đại đang nói gì….. Hạ Văn Đăng dậm chân nói: - Hôm nay đi chơi thật mệt, chúng ta trở về phòng nghỉ thôi Triệu Tử Văn gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi liền chào thiếu gia rồi đi về căn phòng nhỏ của hắn. Hai ngày qua, Triệu Tử Văn cũng coi như được thanh thản, chủ yếu là vì vị Đại tiểu thư kia bị bệnh, nhiễm phong hàn, còn Hạ Bình thì bận chăm sóc nàng. Tuy nhiên điều này khiến Triệu Tử Văn ngày nào cũng lo lắng, hắn đoán được đó là hậu quả do hắn tạo thành, nếu Đại tiểu thư kia đâm thọc hắn trước mặt phu nhân ….thì….. Nhưng ngày qua ngày, phu nhân chưa tìm hắn gây phiền toái, khẳng định là do Đại tiểu thư đuối lý, không dám cáo trạng. Vị Đại tiểu thư này cũng không phải người dễ chọc, nói không chừng khỏi bệnh sẽ trả thù. - Hạ Văn, có thể giúp ta trồng hoa không? - Hạ Văn, hôm qua ta nghĩ ra vế trên, ngươi có thể đối không? - Hạ Văn, có thể đọc cho ta một câu thơ được không? - Hạ Văn…. Triệu Tử Văn tuy chỉ là một tiểu thư đồng, nhưng lại được mọi người đề cao, chắn chắn là còn lớn hơn một bậc so với tiểu nha hoàn. Tuy nhiên tính cách hắn hiền hòa, ăn nói hài hước, rất nhanh được nha hoàn ở Hạ phủ quý mến, lại ngẫu nhiên đối đáp mấy câu với các nàng, đọc mấy câu dâm thơ, hát vài câu ngắn, lừa các nàng đến ngây ngất. Bọn nha hoàn rất bội phục gã thư đồng này, dường như cái gì hắn cũng biết, lại thấy hắn lẻ loi một mình, ai cũng muốn kết thành lương duyên với hắn, đối với hắn như lửa giữa mùa đông, như muốn thiêu đốt tâm linh tuổi trẻ của hắn ngay lập tức. Oanh oanh, yến yến, truyện cười, hoan ca, Triệu Tử Văn đã sớm quen, nhìn bọn nha hoàn cười nói: -Ta phải tới phòng sách học cùng thiếu gia, lần sau nhé Bọn nha hoàn thở dài, Hạ Văn anh tuấn bất phàm, chắc chắn sẽ không coi trọng mấy ả nha hoàn như chúng ta….ai chà…. Triệu Tử Văn đi vào phòng sách, thấy lão tiên sinh chưa đến, Hạ Văn Đăng lại ngơ ngác ngồi trong nội đường. Hạ Văn Đăng thấy Hạ Văn đến, trên mặt có phần lạnh nhạt nói: - Hạ Văn, hôm nay tại sao đến muộn vậy. - Hôm nay đến chậm một chút, nhưng từ trước đến sớm, lần này coi như không tính Triệu Tử Văn thấy thiếu gia có chút không vui, biết rằng thiếu gia không thoải mái, con mắt xoay động, cười nói: - Không biết hôm qua thiếu gia có nhớ những câu thơ ta dạy không. Hạ Văn Đăng không hề nghĩ ngợi, thì thầm: - Xuân mộng bất giác hiểu, Xử xử văn tử giảo. Dạ lai mộng kỷ thứ, mộng di tri đa thiếu. (Xuân mộng bất giác hiểu, Muỗi đốt khắp nơi nơi, Đêm qua mộng mấy lần, Xuất tinh biết bao nhiêu) Triệu Tử Văn ngẩn người, thiếu gia này thi thơ không bao giờ nhớ, mình tùy ý đọc một câu dâm thơ thì hắn lại nhớ kỹ, thật sự là muốn chết. Nếu như thế này, khi Hạ tướng quân trở về mừng năm mói, chỉ sợ thật sự phải dùng lệnh bài trở mặt với hắn, Triệu Tử Văn nói: - Thiếu gia có nhớ các bài thơ khác không? Hạ Văn Đăng ngượng ngùng gãi đầu cười ha hả: - Ta chỉ nhớ câu thơ này. Cho dù Triệu Tử Văn đã đoán được, nhưng khi nghe thấy, vẫn không kìm nổi, thở dài, quả thật không dạy nổi: - Quên đi, thiếu gia nhớ được bao nhiêu, hay bấy nhiêu. - Vừa rồi có phải Văn Đăng đọc thơ không? Lão tiên sinh đột nhiên từ bên ngoài bước vào. Hạ Văn Đăng cho dù ngu dốt, cũng biết câu thơ này là dâm thơ, nếu để tiên sinh biết, bẩm báo mẫu thân, vậy coi như xong, hắn tái mặt, vội giải thích: - Vừa rồi là Hạ Văn đọc thơ… - Đúng vậy, đúng vậy Triệu Tử Văn cũng không phải ngốc tử, bị phu nhân biết mình dạy thiếu gia dâm thơ, chỉ sợ mình sẽ …..vội vàng nói: - Vừa rồi là ta đọc thơ, có thể lão tiên sinh nghe nhầm. Lão tiên sinh sờ cái lỗ tai, thở dài: - Đúng vậy, lớn tuổi rồi, tai cũng không còn tốt. Lão tiên sinh nói như vậy, chứng tỏ tiên sinh hẳn là chưa nghe được gì, Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng cùng thở phào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn cũng không nghe lão tiên sinh nói, cả hai đều mơ màng buồn ngủ. Đại tiểu thư không có ở đây, Hạ Văn Đăng không kiêng nể gì, nằm úp sấp trên bàn ngủ, lão tiên sinh cũng không quản được hắn, lại cho đó chỉ là việc nhỏ không báo lão phu nhân, chỉ nhìn thiếu gia lắc đầu. Triệu Tử Văn mỗi đêm đều cố ý ngủ muộn, chính là vì buổi sáng có thể lên phòng sách ngủ, nếu mỗi ngày đều nghe lão tiên sinh đọc thi thơ, không chết cũng phát điên - Hạ đường liễu… Lão tiên sinh nhìn cành liễu rủ, ý thơ dâng lên, liền nói. - Yes !!! Triệu Tử Văn rốt cục cũng thoát khỏi, hưng phấn nhảy lên. -??? Lão tiên sinh nhìn Hạ Văn hỏi: - Hạ Văn, ngươi bị sao vậy? Triệu Tử Văn xúc động muốn hộc máu, bất đắc dĩ nói: - Đúng vậy, sáng nay ăn phải gì vậy nhỉ… Lão tiên sinh vỗ vỗ vai hắn nói: - Hạ Văn, ngươi nên tự giữ gìn sức khỏe, nếu không sẽ đáng tiếc một thân tài học.