Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 209: Thiên Niên Lệ (1)



Đánh răng? Hai thiếu nữ nghe vậy cảm thấy đầu óc mờ mịt, nghi vấn nói:
- Công tử nói chính là sáng sớm không dùng cành dương liễu để tẩy răng à?
Hiện giờ Đại Kinh đều lấy cành dương liễu làm bàn chải đánh răng, cách dùng là ngâm cành dương liễu trong nước, khi muốn dùng thì dùng răng cắn cành dương liễu. Bên trong cành dương liễu sẽ có những sợi thật nhỏ như sợi của bàn chải đánh răng, rất tiện dùng. "Kê sơ minh, hàm quán sấu - Gà gáy sớm, súc miệng đánh răng" chính là bắt nguồn từ việc này.
Tuy nhiên Triệu Tử Văn rất không quen dùng loại bàn chải đánh răng bằng cành dương liễu này, mỗi sáng hắn chỉ dùng nước muối để súc miệng. Hắn cười ha hả nói:
- Chính là ý tứ này. . .
Hai thiếu nữ đều cười quyến rũ, càng thêm quấn quýt si mê hắn hơn, hé miệng khẽ cười nói:
- Công tử, chúng ta không ngại!
Các ngươi không ngại, ta để ý nha, Triệu Tử Văn không kềm chế được cười nói:
- Sờ sờ là được. . . . . . . .
Hai thiếu nữ gật đầu, đôi mắt lóe lên vẻ thất vọng. Cũng khó trách, thật vất vả mới gặp được một tiểu sinh da ngăm đen anh tuấn như vậy, các nàng đương nhiên muốn thân thiết cùng hắn một phen. Đáng tiếc tiểu sinh da ngăm đen anh tuấn này lại có một thói quen xấu như vậy, không đánh răng thì không hôn môi, ôi...
Hiện giờ La Thanh Yên thật sự không rõ thư đồng này tính toán thế nào. Vừa rồi hắn còn rất vô sỉ, hạ lưu đùa nghịch hai thiếu nữ, hiện giờ lại có vẻ muốn giữ mình trong sạch. Đôi mắt đẹp của La Thanh Yên thỉnh thoảng lại đảo qua đánh giá thư đồng vô sỉ này.
Triệu Tử Văn cũng không hy vọng hai cô bé này nghi ngờ, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tân Nguyệt Lâu của các ngươi gần đây mới có thêm một ca kỹ à?
Một cô bé liền liếc mắt quyến rũ với Triệu Tử Văn, rúc vào ngực hắn nhăn nhó, nói với vẻ nũng nịu:
- Công tử, ngươi đang ở cùng chỗ với chúng ta, sao lại còn quan tâm tới Đạp Tuyết. Ừ, người ta mặc kệ, tối nay người ta nhất định phải cùng ngươi...
Đạp Tuyết? Sao lại khéo như vậy? Triệu Tử Văn không kìm nổi nhếch miệng cười phức tạp, đồng thời cũng hơi tò mò, lại hỏi:
- Đạp Tuyết này chính là ca kỹ mới tới à?
- Đúng thế. Tuy rằng chúng ta chưa được thấy mặt thật của nàng nhưng nàng hát rất êm tai và rất cảm động. Tối nay rất nhiều công tử đều tới vì nàng ấy. Tuy nhiên công tử ngươi cũng không thể bỏ người ta để đi nghe nàng ấy hát được.
Cả hai thiếu nữ đồng thời gắt giọng.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi chút mà thôi, sao hai người lại ăn giấm chua như vậy làm gì? Chờ chút nữa tất cả chúng ta cùng nghe Đạp Tuyết hát rồi làm gì thì làm...
Hai thiếu nữ đều sáng mắt lên, càng thêm quấn quýt si mê để cho Triệu Tử Văn chiếm tiện nghi của mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Sao Đạp Tuyết vẫn còn chưa ra hát vậy?
Có một thanh âm khá lớn vang lên trong đại sảnh, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Triệu Tử Văn tự nhiên cũng nghe tiếng nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy một công tử mặc hoàng bào ôm hai nữ tử diêm dúa lẳng lơ, cao giọng nói.
Đại Kinh đã có quy định rõ ràng, không phải là người trong hoàng thất thì không được mặc quần áo màu vàng. Hiện giờ nam tử này mặc hoàng bào một cách lộ liễu, cũng không biết là ai trong hoàng thất, thật sự là quá lớn mật.
Nam tử này môi hồng răng trắng, có chút anh tuấn, tuy nhiên vẻ trẻ con trên mặt vẫn chưa hết, hiển nhiên mới chỉ 16, 17 tuổi, vẫn là một thiếu niên vị thành niên.
Trong kinh thành, thiếu niên còn trẻ như vậy trong hoàng thất cũng chỉ còn lại Thập Nhất Hoàng tử trẻ tuổi nhất. Triệu Tử Văn cũng đã được nghe nói sơ qua về Thập Nhất Hoàng tử
Các đảng phái đấu tranh tương đối ác liệt, ai lại đi quan tâm tới thiếu niên này? Cho nên mọi người ngồi đây đều biết là Thập Nhất Hoàng tử điện hạ là không người quản thúc, bởi vậy mới lộ liễu mặc hoàng bào đến kỹ viện...
- Nhỏ như vậy đã tới kỹ viện, rất có tiền đồ!
Triệu Tử Văn cười ha hả, thì thầm một câu. Vị Hoàng tử trẻ nhất hoàng thất này cũng là người nhàn rỗi nhất, không hề phiền toái vì phải tranh đoạt.
Thập Nhất Hoàng tử điện hạ đang được mấy thiếu nữ chăm sóc, tự nhiên không chú ý tới Triệu Tử Văn ở cách đó không xa, cũng căn bản không để ý tới ánh mắt của mọi người, lại kêu gào:
- Này, bảo Đạp Tuyết ra hát cho ta nhanh lên!
Không ai dám nhiều lời đối với vị Thập Nhất Hoàng tử này, tất cả đều chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục "công việc chính" của mình.
Mà La Thanh Yên cũng nhướn mày, hừ nhẹ một tiếng, lập tức lại bắt đầu lưu tâm chú ý xem Tân Nguyệt Lâu có gì khác thường hay không.
Đèn hoa đã được châm lên rực rỡ ở Tân Nguyệt Lâu, người đến người đi liên miên, các loại cười vui, hò hét không dứt, phi thường náo nhiệt.
Triệu Tử Văn ăn đậu hủ của hai cô bé, cũng thỉnh thoảng cẩn thận đánh giá vị Thập Nhất Hoàng tử này, bất chợt "cheng..." một thanh âm trong trẻo vang lên, phảng phất như tiên âm khiến sự ầm ĩ trong lâu đột nhiên ngừng cả lại.
Chỉ thấy không biết khi nào, cửa của một gian phòng ở giữa lầu hai mở ra không một tiếng động, một bức rèm che buông xuống dưới, mơ hồ thấy một bóng dáng xinh đẹp ngồi ngay ngắn phía sau rèm. Dù không thấy người, chưa nghe thấy tiếng, nhưng chỉ thấy cảnh tượng mờ ảo sau rèm đã khiến tất cả mọi người trong đại sảnh si mê xôn xao hẳn lên.
Đây hẳn là ca kỹ Đạp Tuyết mới tới, tuy nhiên cũng không biết vì sao nàng lại ngồi trước mặt mọi người với tư thế nghiêng sườn như vậy. Xuyên qua bức rèm là dáng người hoàn mỹ như ẩn như hiện khiến tất cả các công tử trong đại sảnh đều sáng mắt lên.
Hàng lởm mà còn giả bộ như thật. Triệu Tử Văn khinh miệt âm thầm nói. Ở thế giới trước kia của hắn, rất nhiều cô gái tự nhận là nhìn từ bên sườn mình rất đẹp, cho nên rất thích phô bày cho mọi người nhìn nghiêng như vậy, chơi trò mập mờ, thần bí, điển hình chính là hàng lởm.
Đạp Tuyết này cũng không nói gì, chỉ khẽ đưa mười ngón tay đánh đàn, liền nghe thấy những thanh âm uyển chuyển bi thương, thê lương vô lực dần dần truyền tới, đưa con người ta vào một cảnh giới bi thương.
- Xuyên qua ngàn năm, hồng nhan lệ hỏi vì ai? Trằn trọc muôn đời luân hồi, đi con đường nào, lời thề bên nhau mãi không quên. Tang thương thiên địa biến, hóa đá vọng thuyền về. Cũng hứa tại thời khắc này, chỉ đợi muôn đời luân hồi, tay áo hồng, mặc áo xanh, ngồi đợi....
m thanh tự nhiên quanh quẩn bên tai mọi người, ngàn năm luân hồi, nhân thế tang thương, làn điệu uyển chuyển thê lương, bi thương cuốn hút mỗi người đang ngồi, dường như người đánh đàn này đã trải qua ngàn năm luân hồi mới có thể tấu được làn điệu bi thương sâu thẳm như vậy....
Tất cả mọi người đều ngừng tay "công tác", đắm chìm trong cảnh giới bi thương. Có nữ tử xúc động không kìm nổi rơi lệ. Cái gì là ngàn năm luân hồi, có lẽ sau trăm tuổi bọn họ đều hóa thành một nắm đất vàng.
- Đây là. . . . . .
Triệu Tử Văn nghe thấy toàn thân run rẩy, tâm thần chấn động kịch liệt. Hắn chính là người kích động nhất trong đại sảnh, bởi vì người xuyên qua ngàn năm trong ca khúc dường như đang nói chính là hắn. Sao hắn có thể không kinh hãi chứ?
- Xuyên qua ngàn năm, rốt cục vì ai? Đi con đường nào, chẳng lẽ chỉ vì tình yêu ngàn năm không thay đổi sao? Lịch sử thay đổi, từng năm tháng khó quên, chỉ có điều cùng đợi nàng, cùng hứa ngay tại giờ khắc này, chúng ta sẽ lại gặp nhau!
Triệu Tử Văn ngẩng đầu, đôi mắt lóe ra thần sắc phức tạp, ngơ ngác nhìn nữ tử sau tấm rèm. Trong toàn bộ đại sảnh, chỉ có một mình hắn là hiểu được ý nghĩa của ca khúc này.