Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 218: Lại tới quấy rối



- Chàng đúng là cái đồ phóng đãng!
Đại tiểu thư đỏ bừng cả mặt. Ở đây có nhiều người như thế, nàng sao có thể không biết xấu hổ gì mà hôn hắn chứ. Nàng dẫm mạnh chân xuống, mắng một câu rồi kéo Hạ Bình chạy vội đi.
Lý tài nữ nhìn theo bằng ánh mắt đầy nghi vấn, hỏi:
- Hạ tỷ tỷ làm sao thế nhỉ?
Dáng người Đại tiểu thư như hoa sen mới nở lay động trước gió xuân, ngực cao mông nở khiến Triệu Tử Văn nhìn mà tâm thần ngứa ngáy. Nhưng tư tưởng Đại tiểu thư thì có chút phong kiến, chỉ có thể đợi cho đến đêm động phòng hoa chúc, cho nên hiện giờ chỉ có thể xem chứ không thể ăn được. Hắn cười ha hả, nói:
- An Nhi, chúng ta cũng đi thôi.
- Đại ca, vừa rồi muội có làm một bài thơ, ngâm cho huynh nghe nhé, được không?
Lý tài nữ cắn răng, kéo kéo góc áo của Triệu Tử Văn, hai má hồng hồng, khẽ nói.
Khí chất thản nhiên u nhã, thân thể mềm mại có một mùi hương tự nhiên thoang thoảng của nàng thật sự là khiến cho Triệu Tử Văn tâm thần rung động. Hắn nhịn không nổi kéo Lý tài nữ vào trong lòng, chỉ muốn hoàn thành giấc mộng gian nan luôn.
- Được đó.
Triệu Tử Văn biết Lý tài nữ đã tìm được giấc mộng mà nàng vốn theo đuổi --- trở thành đại tài nữ thiên cổ lưu danh, cho nên hiện giờ nàng càng thêm cố gắng, thỉnh thoảng thi hứng quá thì lại sáng tác thi từ. Tối nay đúng vào tết Nguyên tiêu, có thể ở cùng một chỗ với đại ca, nàng đương nhiên là không kìm nổi hứng thú làm một bài thơ luôn.
Một lúc sau, Lý tài nữ ngượng ngùng, trong trẻo cất giọng đọc:
Tam ngũ phong quang nguyên tiêu tiếu, thiền quyên nguyệt sắc kiều, huy hoàng đăng hỏa chiếu.
Nguyệt mãn băng luân, đăng thiêu lục hải, nhân đạp xuân dương tiêu diêu.
Ngũ đấu mễ thái nhất hồn khởi, chư lữ bình hoan ca tiếu ngữ.
Tối thị đăng ảnh diêu dặc, tĩnh trà khúc cao, lưu luyến nam lâu, nguyệt hậu tương yêu.
(Dịch nghĩa:
Năm ba cái tết nguyên tiêu vui vẻ tươi cười, ánh trăng tươi thắm quyến rũ, ngọn đèn chiếu sáng huy hoàng.
Mặt trăng tròn trịa, đèn chiếu đến bốn bề, người đi du xuân ai nấy trông đều tiêu dao.
Năm đấu gạo làm hồn lâng lâng, khắp nơi đều là tiếng cười rộn ràng reo vui.
Ánh đèn giao động tỏa sáng ra xa, một khúc trà nhâm nhi, cả ánh trăng cùng mời gọi.
An Nhi nhẹ nhàng cất bước làm lay động cả váy dài, khẽ cất giọng ngân nga dưới cây cổ thụ, giơ tay nhấc chân từng động tác nhỏ đều thể hiện một khí chất thản nhiên, điềm tĩnh. Triệu Tử Văn nhìn An Nhi vô cùng xinh đẹp mà ngây ngẩn, như si như ngốc. Đây là Lý đại tài nữ vừa mỹ mạo vừa trí tuệ trong lịch sử ư? Hắn không khỏi ngẩn ngơ, nói:
- Lý đại tài nữ của ta, thật sự là ta yêu muội đến chết đi được.
- Đại ca.
An Nhi không ngờ đại ca lại có thể nói ra lời nói xấu hổ đến vậy, vừa thẹn vừa sợ dậm chân, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, lông mi thật dài hơi run rẩy. Bỗng nhiên nàng lấy hết dũng khí nhướn đôi mắt đẹp, tràn ngập thâm tình nhìn đại ca mà mình ngày nhớ đêm thương.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ và chan chứa tình cảm này, Triệu Tử Văn động tình ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Nhi, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng âu yếm.
Lý tài nữ thở gấp, bộ ngực phập phồng, mặt nóng hết cả lên, hồi lâu trong cổ họng mới phát ra mấy tiếng nỉ non:
- Đại ca.
Dù nói thế nào thì mỹ tài nữ này thật sự là rất mê người. Triệu Tử Văn t*ng trùng xông lên não, cúi đầu, đôi môi tiến dần về phía đôi môi đỏ mọng của An Nhi.
Lúc này, những công tử ở dưới cây cổ thụ đã tản đi từ lâu. An Nhi nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng ngăm ngăm đen đang cúi xuống thì rất hồi hộp, rất sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng trong lòng lại còn hy vọng nhiều hơn. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi phút giây thần thánh này.
- An Nhi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên cách đó không xa. Triệu Tử Văn chấn động toàn thân, lại khóc không ra nước mắt, vội vàng buông Lý tài nữ ra. Lần trước là đệ đệ của An Nhi, Tiểu Lý quấy rối, không ngờ lúc này lại là cha của An Nhi, trong lòng hắn không khỏi chua xót, nghĩ thầm: "Ta không phải là đắc tội với cả nhà ngươi hay sao chứ?"
"A", Lý tài nữ vừa rồi cũng đến lúc mê mẩn nên hầu như quên hết hoàn cảnh xung quanh. Một tiếng gọi kia mới khiến nàng nhớ lại đây là thư viện, nếu như vừa rồi mà bị người ta nhìn thấy thì chẳng phải là đã xấu hổ chết người rồi sao. Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, hai má ửng hồng, ngượng không thể nói nổi lên lời.
Triệu Tử Văn thì da mặt dày nên đâu dễ bị chút xíu động tĩnh đó hù dọa. Hắn cười to vô sỉ nói:
- Ai nha, hoa đăng thật là đẹp quá!
Nhưng ở trên mỗi cây cổ thụ cũng chỉ có năm cái hoa đăng, hoa đăng ở trên cổ thụ trước mặt hắn đã bị đoán hết rồi, làm gì còn cho hắn xem nữa. Lý Cách Phi ở xa xa nghe thấy mà dở khóc dở cười. Nếu bàn về da mặt dày, với Triệu tướng quân này thì không ai dám nói hơn được.
Lý tài nữ cũng đã phát hiện ra Lý Cách Phi đang đứng cách đó không xa. Sau khi hờn dỗi gọi một câu "Phụ thân" thì nàng xấu hổ đỏ mặt vội vã đi về phía Lý đại nhân trốn tránh.
Triệu Tử Văn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười với Lý Cách Phi ở phía xa kia. Nhân lúc người ta không để ý đi chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta, cho dù là da mặt Triệu Tử Văn có dày hơn nữa cũng phải đỏ mặt lên. Hắn vốn tưởng rằng hoa đăng ở đây bị đoán hết rồi, đèn tắt hết thì cũng hơi hơi tối, sẽ không ai chú ý đến nơi này cả, cho nên mới định hôn trộm Lý tài nữ. Không ngờ được là lại bị lão Lý Cách Phi này đột nhiên hiện hình, thật là chả hay ho gì.
- Hạ Bình, Đại tiểu thư đâu?
Triệu Tử Văn buồn bực đi đến hoa viên, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp đứng ở bên ngoài vòng tròn của đám người, mà hình ảnh Đại tiểu thư đầy đặn xinh đẹp không thấy đâu. Hắn nắm vai Hạ Bình, khẽ hỏi.
Hạ Bình lắc đầu:
- Không biết được. Vừa rồi mãi huynh không đi đến đây, Đại tiểu thư bảo đi tìm xem huynh đang làm cái gì. Nhưng trở về thì tỷ ấy đỏ hết cả mặt. Có phải là huynh lại chọc cho tiểu thư tức giận rồi không?
Không thể nào, lại bị Đại tiểu thư bắt gian được ngay dưới gốc cây? Triệu Tử Văn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đại tiểu thư này khẳng định là lại nổi cơn ghen lên rồi. Hắn ngượng ngùng cười nói với Hạ Bình:
- Đâu có. Đại tiểu thư chắc là đi đâu đó đoán đố đèn rồi.
- Ừ, có thể lắm.
Hạ Bình gật đầu, lại chỉ vào đám người bên trong, nói:
- Hạ Văn, huynh xem, ở đây hoa đăng lại càng đẹp hơn.
Chỉ thấy trong hoa viên, một dây thừng dài thắt lên treo mời cái hoa đăng, đèn kéo quân, đèn hình thỏ ngọc, hồ lô, dưa hấu, mèo con, búp bê, khổng tước xòe đuôi, tử nha phong thần. Chiếc nào cũng vẽ như thật, rất giống như bức tranh trăm hoa tươi đẹp, đủ mọi thần thái, không sao tả xiết. Mọi người ngắm nhìn mà như si như mê, đều ngẩn ngơ đắm đuối.
Trong hoa viên đang gió lộng, đám hài đồng không ngừng giơ những cây gậy bắn pháo hoa, chơi đùa xung quanh hoa viên. Mấy lão già đứng bên, con ngươi tinh tế ngắm nhìn đám cháu chắt, những nếp nhăn nơi khóe mắt đã híp lại thành một đường, hưởng thụ niềm hạnh phúc vui vầy đoàn tụ của ngày lễ Nguyên tiêu.
Triệu Tử Văn đứng ngoài vòng tròn người, hướng mắt nhìn vào phía bên trong. Bỗng nhiên, không biết có hơn mười chiếc đèn Khổng Minh từ nơi nào chậm rãi bay lên trên không trung đen thăm thẳm, giống như hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn chiếu rọi Hàn Lâm Thư Viện, khiến cho hoa viên của thư viện càng thêm sáng tỏ. Đèn Khổng Minh nối với nhau thành một hàng, khi bay lên giống như một vết rạch trên bầu trời đêm xanh sẫm, phát ra rất nhiều ánh sáng. Đám hài đồng thích thú vỗ tay hoan hô. Những lão nhân thì mỉm cười. Còn các công tử trong thư viện thì khẽ vẫy quạt xếp, ngâm thơ ứng đối, thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp.
Tất cả các công tử tiểu thư trong Hàn Lâm Thư Viện đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Triệu Tử Văn cũng say sưa cảnh đêm hội Nguyên tiêu rực rỡ này. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, hắn không kìm nổi vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Bình.
"A, làm sao tự nhiên tay Hạ Bình lại lớn thế nhỉ?" Triệu Tử Văn nắm thật chặt bàn tay của Hạ Bình, thầm nghĩ, nhưng hắn không cúi đầu xuống xem, chỉ đổ thừa là tại ban đêm quá đỗi mê người.
Nhưng bàn tay nhỏ bé này, chậc chậc, thật là quá nhẵn nhụi, lại bóng loáng như tơ lụa, thật sự là sờ mãi không đã. Cầm cầm, nắm nắm, sờ sờ, ánh mắt Triệu Tử Văn hiện ra tia nhìn dâm đãng, không ngừng chiếm tiện nghi trên bàn tay nhỏ bé của "Hạ Bình".
Mọi người đều đang ngẩng đầu xem trên trời, làm gì có ai chú ý đến từng động tác nhỏ của thư đồng ma mãnh này. Ai nấy đều đang rung đùi đắc ý, ngắm xem ánh đèn Khổng Minh lấp lánh màu sắc, xem đến ngây ngất cả người.
"A" Triệu Tử Văn lại kinh dị, tiểu ny tử này sao không có phản ứng gì nhỉ? Nếu là như lúc trước thì cô nàng này nhất định sẽ cấu véo mình đến chết.
Ta sờ, ta nắm, ta cầm, ta vuốt thoải mái vẫn chưa chán, Triệu Tử Văn làm đủ mọi trò đùa giỡn tiểu ny tử này. Giữa đám người đông đúc sờ sờ nắm nắm Hạ Bình mà lại giả bộ làm ra ánh mắt nhìn thẳng, thật sự là rất kích thích.
- An Ninh, muội mà còn quấy rối nữa là ta sẽ bực mình đấy.
Một tiếng nói kiều mỵ như oanh như yến vang lên bên tai Triệu Tử Văn. An Trữ ư? Trong lòng Triệu Tử Văn nhảy dựng lên, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy một khuôn mặt thành thục kiều diễm hiện ra trước mặt.
"A!", nữ tử kiều mỵ theo bản năng quay mặt sang cười, và khi liếc mắt nhìn thấy nam tử tuấn lãng mặt ngăm ngăm này thì lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi vang vọng trong thư viện. Vị tiểu thư này vừa thẹn vừa sợ, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng, trong mắt đã ngân ngấn lệ quang trong suốt.
- Tô Tiểu Muội ư?
Triệu Tử Văn không phải là bị kinh ngạc vì sờ nhầm vào nữ tử khác, mà là bị tiếng kêu thảm thiết của Tô Tiểu Muội vừa rồi dọa cho phát hoảng, buột mồm hỏi ra một câu không mấy lịch sự. Tô Tiểu Muội này vừa rồi kinh ngạc sợ hãi thế, khéo không người ta lại hiểu lầm cho rằng mình đi trêu chọc con gái nhà đàng hoàng.
Nữ tử kiều diễm thành thục kia đương nhiên chính là Tô Tiểu Muội. Nàng và An Ninh quận chúa đến Hàn Lâm Thư Viện ngắm hoa đăng. Vừa rồi nàng cứ cho rằng An Trữ nghịch ngợm làm trò quỷ, không ngờ hóa ra lại chính là thư đồng này nắm bóp nhào nặn bàn tay nàng.
Nàng đâu có bị nam tử khinh bạc như thế bao giờ, vô cùng xấu hổ, phượng nhãn (mắt phượng) tràn ngập nước, cái cần cổ nhẵn nhụi trắng nõn cũng hồng lên.
Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội sắp phát khóc lên thì cũng chột dạ, nói:
- Tô tiểu thư, ta không biết là ngươi. Thật sự là rất xin lỗi!
Lúc này, đám người đều bị một tiếng thét kinh hãi của Tô Tiểu Muội làm cho chú ý, nên tất cả đều vội vàng quay đầu lại, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì. Đến lúc này, Tô Tiểu Muội lại xấu hổ và giận dữ, hai má đỏ bừng, xấu hổ sao đất không nứt ra làm đôi để nàng chui xuống cho xong.
- Hạ Văn, vừa rồi có phải là huynh đã ức hiếp Tô tỷ tỷ không?
Hạ Bình vừa chui từ bên trái của Triệu Tử Văn qua, lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu tra hỏi.