Triệu Tử Văn trở lại ngôi nhà cỏ. Hắn tỉ mỉ quan sát ngôi nhà đầu tiên của mình trên thế giới này. Nơi này không có nhiều thay đổi, hai cái giường trúc, một cái bàn trúc và một cái mành trúc, đơn giản nhưng lại có cảm giác mát mẻ, thoải mái,. Bên ngoài ngôi nhà cỏ, cảnh sắc Tây Hồ vẫn như trước, đẹp mê người. làn gió đêm Trung thu nhè nhẹ thổi lên mặt hồ, tạo thành nhữn gợn sóng liên miên... Triệu Tử Văn nằm trên giường trúc của Bảo Nhi, ngửi thấy mùi thơm ngát. Hắn dường như đang thưởng thức từng chi tiết trong căn phòng. Trong phòng chỉ có một mình hắn, Bảo Nhi muốn gọi ca ca của nàng về, cùng ăn một bữa cơm "đoàn viên" trong ngày hội Trung thu. Vì vậy, Triệu Tử Văn đành phải lẳng lặng nằm trên giường đợi Bảo Nhi về nấu cơm cho hắn ăn. Trước kia Triệu Tử Văn và Lý Thiên Chính nằm chung một cái giường, làm sao được phép nằm trên giường của Bảo Nhi. Tuy nhiên hôm nay, hắn và Bảo Nhi đã đến tình huống này, loại lễ tiết thế tục kia không còn ảnh hưởng nhiều. Có điều, ngửi mùi thơm cơ thể của Bảo Nhi ấp ủ nhiều ngày trên giường cũng khiến hắn có chút mơ tưởng, khí thế của "tiểu đệ" có chút bành trướng. Mùi thơm chui thẳng vào mũi Triệu Tử Văn, khiến tiểu đệ của hắn dựng đứng như ngọn trúc trên giường, dục vọng cuồn cuộn khó có thể tiêu trừ, khiến toàn thân hắn khó chịu, chỉ muốn tìm một chỗ nào đó giải phóng, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó !!! Đúng rồi, sao mình lại quên cái điện thoại di động, trong đó còn mấy bộ phim xxx, trong lòng hắn mừng thầm. Hắn nhìn ra ngoài cửa, ngó xem Bảo Nhi đã về chưa, cảm thấy nàng trong chốc lát sẽ không quay lại, lại nhớ tới tiểu đệ, hắn liền đi vào một góc của ngôi nhà cỏ, nhấc một bó cỏ tranh lên rồi lôi túi vải đựng chiếc di động ra. Triệu Tử Văn đã phải tốn hơn hai ngàn tệ để mua chiếc điện thoại di động hàng hiệu Nokia này, chất lượng tốt không cần phải bàn. Khi hắn bị cuốn tới đây, không ngờ chiếc di động này không hư hại gì, hắn bắt đầu mở máy, bật một bộ phim xxx bằng file 3GP lên… - Hư…A….. Tiếng rên rỉ động lòng người và tiếng thở dốc vang lên từ di động. Triệu Tử Văn nhìn hình ảnh kia, cảm thấy thú huyết sôi trào, dục hỏa cuồn cuộn, tiểu đệ dựng thẳng. Khi hắn vừa định cởi bỏ áo dài, chợt bên ngoài vang lên thanh âm của Bảo Nhi - Triệu đại ca, không tốt rồi… Nói thì chậm, làm lại nhanh, thanh âm vừa dứt, nàng đã tiến vào khiến Triệu đại ca trở tay không kịp, phim chưa kịp tắt. Mà khi nàng nghe được âm thanh đáng xấu hổ kia, cảm thấy rất kinh ngạc, không cẩn thận trượt chân - A…. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Bảo Nhi kinh hô một tiếng ngã vào lòng Triệu đại ca - Bụp Bảo Nhi trực tiếp ngã vào trong lòng Triệu đại ca, tay nàng vô tình đặt ở thân dưới Triệu đại ca, chạm vào một cái gì đó cứng rắn, mở mắt ra thì thấy mình đang chạm vào ……khố của Triệu đại ca, cái vật cứng rắn kia….là kim thương của Triệu đại ca xấu xa. - A! Bảo Nhi kêu lên sợ hãi, sắc mặt như lửa thiêu, nàng kinh hô một tiếng rồi xoay người đứng vọt lên không dám nhìn lại. - Thật là mắc cỡ chết người. Bảo Nhi nhớ lại một màn kia, cả người muốn nhũn ra, hai tay bưng kín hai má đang đỏ ửng, không dám quay đầu nhìn hắn, thật lâu không thốt nên lời. Triệu Tử Văn và bạn gái trước kia đã từng làm việc này, mặt hắn cũng dày hơn, thấy nàng ngượng ngùng xoay người lại, hắn bình tĩnh cất điện thoại di động rồi ngượng ngùng cười nói: - Chỉ là tai nạn, tai nạn thôi mà… Trái tim Bảo Nhi đập thình thình không ngừng, sắc mặt đỏ như son, bẽn lẽn, ngượng nghịu đứng yên nói: - Triệu đại ca, vừa rồi huynh xem cái gì, mà lại phát ra thanh âm xấu hổ như vậy…. Ngất, ta có thể phát ra thanh âm như vậy? Nếu ta có thể phát ra thanh âm mê người như vậy, ta có thể đi làm phối âm, tuy nhiên mình thế nào lại quên đem tai nghe điện thoại, xem phim xxx mà bị vợ bắt được, thì ….chết có ngày. Triệu Tử Văn thầm nhủ. - Vừa rồi huynh xem cái gì …. Bảo Nhi hai má đỏ bừng, thật lâu sau mới quay đầu lại, thấy Triệu Tử Văn không nói gì, tiếp tục lí nhí hỏi. Đang suy nghĩ, Triệu Tử Văn theo bản năng trả lời: - Ta đang xem mao… à không, ta đang nhìn mao qua. (1) Hắn lau trán, chỉ vào điện thoại trong lòng bất đắc dĩ nói, mẹ kiếp…. tại sao cứ mỗi lần suy nghĩ tới thứ đó là lại nói lung tung… - Mao qua? Bảo Nhi nhìn theo hướng Triệu đại ca chỉ rồi cười khúc khích, Bảo Nhi cười nói: - Kia rõ ràng chỉ là một trái dưa, Triệu đại ca lại nói vớ vẩn rồi. Triệu Tử Văn cần gì để ý tới cái gì là quả dưa, chỉ nhìn trên bàn có một mâm thức ăn, liền tùy tiện lừa gạt. Hắn vờ dụi mắt rồi cười nói: - Có thể là huynh nhìn nhầm…. Chợt nghĩ lại, Bảo Nhi không phải vừa đi gọi ca ca sao, sao vừa đi đã trở lại, hắn nhìn Bảo Nhi nói: - Không phải muội đi gọi ca ca muội sao? Sao muội trở về một mình, còn ca ca đâu? - A…sao muội lại quên mất việc này nhỉ? Bảo Nhi bỗng nghĩ tới cái gì đó, ảo não cúi đầu, đôi mắt chợt đỏ lên, nước mắt vòng quanh, vội vàng kéo tay Triệu đại ca: - Triệu đại ca, ca ca muội bị người ta đánh, nhanh đi cứu huynh ấy. - Bị đánh? Triệu Tử Văn kinh ngạc nói. Lý Thiên Chính chỉ là một người đọc sách, lại không có tiền, sao lại có người đánh hắn, trừ phi Bảo Nhi vừa mới kinh doanh kiếm được một chút, tên tiểu tử này lại cầm đi tác oai tác quái. Bảo Nhi dường như đã quên màn xuân sắc vừa rồi, nước mắt tuôn rơi lã chã, nghẹn ngào khóc: - ….vừa rồi muội thấy ca ca ở lầu Bách Hoa, tranh chấp cùng người ta. Muội sợ bọn họ sẽ đánh ca ca. Triệu đại ca đa mưu túc trí, có thể giúp ca ca được không? Lầu Bách Hoa, không phải chính là kỹ viện mà thiếu gia từng nói qua sao. Tên Lý Thiên Chính này cũng thật khốn nạn, trước kia không có tiền thì mỗi ngày đứng trong nhà đọc sách, giờ có vài đồng tiền liền ra ngoài giương oai. Triệu Tử Văn trong lòng oán giận, nhìn khuôn mặt Bảo Nhi như hoa lê gặp mưa, bộ dáng xinh đẹp, đáng yêu, khiến hắn lập tức mềm lòng, khoát tay thở dài: - Thôi, để huynh đi xem…. Bảo Nhi cảm kích gật gật đầu, kéo tay Triệu đại ca bước nhanh ra ngoài. Lầu Bách Hoa nằm ở phía Nam Tây Hồ, Triệu Tử Văn chưa từng tới đây, hắn vừa đi vừa ngắm nhìn quang cảnh. Lầu cao san san sát, thuyền hoa nhẹ nhàng, phía thành Nam là nơi cực kì phồn hoa. Ban đêm, khi ánh trăng vừa sáng, từng chiếc lâu thuyền treo thuyền hoa sáng rực hiện lên, nhưng Triệu Tử Văn cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp đêm Trung Thu. Lúc này, hắn đang bị Bảo Nhi lôi kéo, chạy tới đây. - Ô… Triệu Tử Văn và Bảo Nhi bước nhanh tới cửa Bách Hoa Lâu, thấy Lý Thiên Chính đang té ngồi trên mặt đất, kêu gào thảm thiết. Bảo Nhi nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, nước mắt tuôn rơi, như nổi điên, chạy tới hướng ca ca, thấy mặt mũi y bầm dập lại càng khóc to, nói: - Ca ca, ai đánh huynh như vậy Rồi vuốt vuốt khuôn mặt hắn, run giọng nói: - Bị nặng không? Lý Thiên Chính dường như đã uống không ít rượu, trên người nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là say rượu rồi ẩu đả. Triệu Tử Văn không khỏi nhíu mày, người đọc sách lại không khác lũ côn đồ, sau này lấy gì để lên kinh đi thi? Triệu Tử Văn nhìn xung quanh, thấy có mấy công tử phú gia đứng cách Lý Thiên Chính không xa, đang xem kịch vui, dường như đang nhìn Lý Thiên Chính. Hắn chú ý tới một nam tử khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt tròn tai to, ánh mắt gian giảo, đang cười khanh khách nhìn Lý Thiên Chính, còn Lý Thiên Chính lại không dám nhìn Bảo Nhi, khóe mắt vụng trộm liếc hắn, chỉ sợ là bị đánh đập tỉnh rượu, giờ sợ hãi nên mới thành bộ dáng như vậy. Bên cạnh nam tử kia còn có hai tay thủ hạ đang trừng mắt nhìn Lý Thiên Chính, rồi quay lại nói với nam tử kia: -Lão gia xem có cần giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này nữa không? Lý Thiên Chính dường như là bị mấy tên thủ hạ kia đánh, khiếp nhược lui về phía sau vài bước, thân thể không khỏi rùng mình vài cái, bộ dáng nhu nhược hèn nhát khiến lũ công tử đứng quanh xem cười vang. Triệu Tử Văn cũng cảm thấy rất khinh bỉ, không nghĩ rằng Lý Thiên Chính bình thường khá cường tráng nhưng lại nhu nhược, hèn nhát như vậy, thật sự mất mặt. Liếc mắt nhìn qua một cái hắn chợt cả kinh, đây không phải là người đi cùng tên bộ khoái ái nam ái nữ sao? Như thế nào lại tới đây, vừa rồi còn gọi vị nam tử kia là lão gia, chẳng lẽ hắn là….. Chú thích: 1. Phiên âm Hán Việt: Mao phiến - phim 3x, Triệu Tử Văn nói trại đi là "mao qua", tức là "dưa lông". Đoạn này thực sự không chắc chắn lắm, mong được chỉ bảo thêm.