- Việc này... Không bằng ta nói hiện giờ Lục Hoàng tử điện hạ khả năng phải đối mặt với những khó khăn nào. Được chứ? Triệu Tử Văn cũng không nói Lục Hoàng tử này có thể đoạt được đích hay không, bởi vì mỗi vị Hoàng tử đều có hi vọng, bởi vậy nói sang đề tài khác. Hai mắt Lục Hoàng tử sáng ngời, hai má béo mập cũng núng nính cười, nói: - Triệu đại nhân, mời giảng! Sắc mặt Hoài Vương cũng vui vẻ. Dù sao y cũng muốn nhìn một chút xem Triệu đại nhân này rốt cục có chỗ nào hơn người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Triệu Tử Văn không nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi vũ cơ nữa mà nghiêm túc trầm ngâm sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: - Lục Hoàng tử điện hạ hiện giờ như chim chưa đủ lông cánh, tự nhiên không thể so sánh với An Vương và Tô đại nhân. Tuy nhiên việc điện hạ cần làm hiện giờ không phải phát triển thế lực, mà là củng cố thế lực! - Sao lại nói như vậy? Hiển nhiên là Lục Hoàng tử không đồng ý. Trong mấy vị Hoàng tử, trừ Cửu Hoàng tử thì y là thế lực yếu nhất. Không phát triển thế lực, sao có thể nói chuyện ranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Bát Hoàng tử và Tam Hoàng tử? Lúc này Hoài Vương cũng không hiểu ra sao cả, đầu đầy mờ mịt. Y mở tiệc chiêu đãi vị Triệu tể tướng này, đơn giản là muốn kéo hắn nhập vào cùng đảng phái với Lục Hoàng tử, từ đó phát triển thế lực. Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói: - Các vị còn nhớ rõ cái chết của Hộ bộ thượng thư Nghiêm Chánh Thanh không? Ngồi ở bên cạnh hắn, vũ cơ không tiếp tục quấn quýt mê khiêu khích vị Triệu đại nhân nữa. Không phải nàng không muốn, mà là vị Triệu đại nhân này hiện tại có biểu tình nghiêm túc, bộ dạng cực kỳ mê người. Khóe miệng mỉm cười thản nhiên dường như ngay cả trong lúc nói cười cũng có thể khiến cả một cường quốc biến thành tro bụi. Vũ cơ nhìn tới mức đôi mắt đẹp cũng trở nên si ngốc, ngơ ngẩn nhìn vị Triệu tể tướng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ung dung, thanh tao, lịch sự này. Nghiêm Chánh Thanh chết khiến văn võ bá quan đều hoảng sợ. Lúc nào Lục Hoàng tử cũng chú ý đến chuyện triều chính, đây lại là chuyện trọng đại, sao y có thể không biết? Y cười nói: - Nhớ rõ. Tuy nhiên vì sao Triệu đại nhân lại nói tới chuyện này? Triệu Tử Văn nhìn quanh bốn phía, lúc này mới hạ giọng nói: - Vậy điện hạ cho rằng chủ mưu sau lưng hãm hại Nghiêm đại nhân là nhằm mục đích gì? Vũ cơ này có thể luôn luôn ở đây ngồi nghe, hẳn là thân tín của Lục Hoàng tử, Triệu Tử Văn cũng không sợ nàng ngồi bên cạnh nghe lén. Hoài Vương ngay thẳng cười ha hả nói: - Việc này còn cần phải nói sao? Tự nhiên là đối phó đảng phái của Tô Thái Sư! Lục Hoàng tử đồng ý gật gật đầu. . . . . . . Xem ra Lục Hoàng tử giỏi về ngoại giao, đáng tiếc về phương diện chiêu thức quyền mưu còn hơi kém. Triệu Tử Văn không kìm nổi thở dài một hơi thật mạnh. Thấy Triệu đại nhân thở dài, Lục Hoàng tử nghi hoặc nói: - Chẳng lẽ Vương thúc nói không đúng sao? Triệu Tử Văn nghiêm mặt thốt ra lời nói kinh người: - Kỳ thật chủ mưu sau lưng muốn đối phó không phải Tô Thái Sư! - A? Hoài Vương và Lục Hoàng tử đồng thời kinh ngạc nói. An Vương hãm hại Nghiêm Chánh Thanh thuộc đảng phái Tô Thái Sư, không phải đối phó Tô đại nhân, còn có thể đối phó ai? Triệu tể tướng có phải hồ đồ hay không? - Lúc trước ta cũng nghĩ rằng mục đích của kẻ chủ mưu sau lưng chính là muốn tan rã thế lực của Tô đại nhân, đáng tiếc cũng không phải. . . . . . . Triệu Tử Văn có bộ dạng muốn nói lại thôi, nhìn Lục Hoàng tử có chút thâm ý nói. Hoài Vương và Lục Hoàng tử đều không nói nữa, mà cân nhắc ý tứ của Triệu tể tướng. An Vương đối phó không phải Tô Thái Sư. Vây là ai? - Chẳng lẽ là...? Bất chợt, Lục Hoàng tử giương mắt cứng lưỡi, sợ hãi nhìn Triệu Tử Văn kinh ngạc nói. Cũng may Lục Hoàng tử này không phải là ngu, được mình chỉ điểm một phen, lập tức hiểu được huyền cơ trong đó, Triệu Tử Văn cười gật gật đầu, cũng không nói nữa. Hoài Vương tính cách lỗ mãng, càng nghĩ càng nóng vội, không thể nào nghĩ được mục đích gì khác của An Vương. Nghe thấy Lục Hoàng tử bừng tỉnh đại ngộ như vậy, y vội vàng gấp gáp nói: - Hoàng chất, chẳng lẽ là cái gì? Lục Hoàng tử sắc mặt trầm trọng hạ giọng nói: - Mục đích chân chính của kẻ chủ mưu sau lưng chính là đối phó với chúng ta! - Chúng ta? Hoài Vương trừng to mắt, không thể tin nói. Y hoàn toàn không ngờ sự kiện Nghiêm Chánh Thanh chính là đối phó với phe mình. Triệu Tử Văn đầy thâm ý cười nói: - Thế lực của An Vương và Tô Thái Sư hiện giờ chính là ngang nhau, mà thế lực của Hoài Vương gia tuy rằng là nhỏ nhất, nhưng cũng là thế lực có thể đánh vỡ cân bằng nhất. Một câu nói đơn giản lập tức khiến Hoài Vương hiểu được âm mưu trong đó. An Vương hãm hại Nghiêm Chánh Thanh, kỳ thật là uy hiếp văn võ bá quan, mà thế lực chịu uy hiếp nhất chính là Hoài Vương. Thế lực của y không thể so sánh với Tô Thái Sư và An Vương. Bởi vì là thế lực nhỏ yếu nhất, cho nên cũng dễ dàng bị uy hiếp nhất. Khi quan viên trong đảng phái Hoài Vương thấy thủ đoạn của An Vương độc ác như vậy, có khi bị sợ hãi uy hiếp sẽ đầu nhập vào phe An Vương! Hoá ra An Vương rục rịch chính là muốn nuốt thế lực của ta, sau đó đánh vỡ cân bằng, trực tiếp tiêu diệt thế lực của Tô Thái Sư. Trong lòng Hoài Vương và Lục Hoàng tử đều âm thầm nói. - Đáng giận! Hoài Vương cũng hiểu được điều kỳ lạ này. Mấy ngày nay, mấy quan viên thủ hạ của y có cảm giác lãnh đạm hẳn đối với y. Hóa ra đây chính là âm mưu của An Vương, chính là nhắm vào y. Y phẫn nộ đập bàn nói. Lục Hoàng tử bội phục nhìn Triệu Tử Văn, nếu không được Tể tướng đại nhân này chỉ điểm, sợ rằng đến lúc bị An Vương gồm thâu thế lực còn không biết. Trong lòng vẫn đầy sợ hãi, Lục Hoàng tử ôm quyền nói: - Tạ ơn Triệu đại nhân chỉ điểm! - Phụ vương, cha đang làm gì thế? Ngoài đại sảnh vang lên thanh âm của An Ninh quận chúa. Hoài Vương vừa muốn nói câu tạ ơn với Triệu Tử Văn thì đã thấy An Ninh quận chúa mặc một bộ quần áo màu phấn hồng, mày liễu mắt hạnh, mặt hoa da phấn, trông đầy sức sống đi vào đại sảnh. Thấy nữ nhi duy nhất này, vừa rồi Hoài Vương còn đầy bộ dạng lo lắng, lập tức biến thành vẻ tươi cười hòa ái, nói: - An Ninh, sao con lại tới đây? Cô nàng này tới đây từ trước? Trong lòng Triệu Tử Văn nghĩ thầm theo bản năng. Xem ra cô nàng này hẳn là tới để bới móc. . . . . . . Lục Hoàng tử cũng cười nói theo: - An Ninh, mấy ngày ở thư viện vui vẻ chứ? An Ninh đầu tiên là thoáng liếc mắt nhìn vị Tể tướng chó ngáp phải ruồi, lúc lắc cánh tay Hoài Vương nói: - Người ta không có chuyện gì để làm, nên tới đây xem một cái... Lục Hoàng tử nghe nàng nói vậy chỉ cười khổ một tiếng, không nói gì nữa. Đêm nay y cũng không tính toán tiếp tục lôi kéo Triệu đại nhân nhập vào đảng phái của mình nữa, bởi vì việc hiện tại cần làm là phải củng cố thế lực. Nếu An Vương lại có thêm âm mưu gì nữa, thế lực của y nhất định sẽ tan rã. Đến lúc đó căn bản là không có năng lực đoạt được đích. Hiện giờ phá giải âm mưu của An Vương mới là quan trọng nhất. Triệu Tử Văn chỉ điểm cho Lục Hoàng tử kỳ thật là tính toán vì Bát Hoàng tử. Hiện giờ ba thế lực chính yếu là An Vương, Hoài Vương, Tô Thái Sư đang đang tới sự cân bằng. Nếu An Vương đánh vỡ cân bằng này, kéo thế lực Hoài Vương sang bên y, không thể nghi ngờ chính là uy hiếp cực lớn đối với Bát Hoàng tử. Mà Lục Hoàng tử cũng là cốt nhục của Hoàng thượng, Hoàng thượng không có khả năng dùng âm mưu gì để làm tan rã thế lực của y. Tô Thái Sư cũng vì khinh thường việc này cho nên chỉ tập trung phòng bị An Vương. Do đó thế lực của Lục Hoàng tử chính là điểm cân bằng của toàn bộ đại cục. Chỉ cần điểm này hơi nghiêng về hướng Tô Thái Sư hoặc là An Vương, thế cân bằng này sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó gió tanh mưa máu sẽ thực sự tới. Triệu Tử Văn cũng không muốn nhanh như vậy đã đấu ngươi chết ta sống, cứ thêm mấy ngày thanh tĩnh nữa mới tốt. Trong lúc hắn còn đang tầm tư thì An Ninh quận chúa đã nói chuyện với Hoài Vương mấy câu. Khi Hạng An Ninh nhìn thấy nữ tử yêu mị vô cùng thân thiết tựa vào trên người hắn, An Ninh quận chúa lại nhớ tới mấy lần chịu thiệt trên tay hắn, không kìm nổi mắng: - Hạ lưu, đê tiện, vô sỉ, kẻ phóng đãng. . . . . . . - An Ninh! Không được vô lễ! Hoài Vương không thể nào ngờ nổi nữ nhi bảo bối lại đột nhiên mắng vị Triệu tể tướng sắp nhận chức. Vừa rồi Triệu đại nhân còn giúp y một việc cực kỳ to lớn, y không kìm nổi nhướn mày quát lớn. - Khụ khụ. . . . . . Triệu Tử Văn bị cô nàng này mắng một trận choáng váng đầu, không tự chủ được ho nhẹ hai tiếng, mà vũ cơ ở bên cạnh chu cái miệng nhỏ nhắn, trốn phía sau hắn cười cười. Cũng không biết Triệu đại nhân này đắc tội Tiểu ma nữ An Ninh quận chúa này khi nào. Hoài Vương vốn cưng An Ninh quận chúa như trứng mỏng, gần như chưa bao giờ mắng nàng. Hiện giờ Hoài Vương giúp một người ngoài giáo huấn nàng, nàng cảm thấy thật là ấm ức, đôi mắt đẹp lấp lóe lệ quang, nức nở nói: - Phụ vương, từ trước tới giờ cha chưa bao giờ mắng con, hu hu.... - An Ninh, con đừng khóc.... Hoài Vương thấy nữ nhi bảo bối vừa khóc, vội vàng kéo nàng tới bên cạnh, thì thầm vào tai nàng mấy câu. Một lát sau, An Ninh quận chúa gạt nước mắt, ngoan ngoãn gật gật đầu, lại liếc trộm Triệu Tử Văn một cái, hạ giọng nói: - Phụ vương, thật sự như vậy sao? Hoài Vương nghiêm túc gật đầu, ra hiệu An Ninh quận chúa phải như vậy. . . . . . . Triệu Tử Văn cũng không biết cha con bọn họ đang thầm thì cái gì, hắn cũng không nghĩ nhiều. Tối nay đã chỉ điểm cho Lục Hoàng tử phòng bị An Vương, đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, về phần cô bé cá tính mạnh này, thực ra hắn không quá để ý. Trong bụng Tể tướng có thể chứa thuyền, so đo với cô bé chíp hôi này làm gì... Bất chợt, cô nàng này đột nhiên rót một chén rượu, đi tới nâng nâng chén duyên dáng thi lễ nói: - Triệu đại nhân, vừa rồi là ta không đúng, xin Triệu đại nhân không cần chú ý! - Ừ, ừ.... Triệu Tử Văn đang ăn một miếng hoa quả mà vũ cơ vừa nhét vào trong miệng nên nói năng ngồm ngoàm không rõ. Hắn liền đứng lên, nâng một chén rượu đầy đáp lễ với tiểu nha đầu này. Hiện giờ sắp sửa gió nổi mây phun, hắn chẳng có thời gian đối phó với cô nhóc này, cứ nước giếng không phạm nước sông là tốt nhất. - Vì sao đều là họ Triệu nhưng lại khác biệt nhau lớn như vậy? An Ninh quận chúa nhìn Triệu đại nhân hạ lưu vô sỉ, càng nhìn càng bực tức, tuy nhiên nhớ tới lời Hoài Vương vừa nói liền cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm nổi hừ nhẹ nói.