Hạ Bình lắc đầu, ngây ngốc ngơ ngác nhìn hắn, trong ánh mắt lấp lánh nhu tình: - Tử Văn, huynh khóc sao? - Ha ha…Huynh làm sao mà phải khóc chứ? Triệu Tử Văn cười to vài tiếng, che dấu vẻ mặt thương cảm của mình. Ít ra Hạ Bình cùng với lão Hoàng đế còn có cơ hội để gặp nhau. Triệu Tử Văn thì vĩnh viễn không thể thấy được cha mẹ của hắn nữa. Nỗi đau này, dĩ nhiên Hạ Bình không thể nào nhận ra được… Triệu Tử Văn tiếp tục khuyên giải nàng: - Bình Nhi, Hoàng thượng thực ra vẫn luôn luôn quan tâm đến muội. Ông ấy đã phái người tới Hạ phủ điểu tra tin tức của muội, lúc phát hiện ra muội đeo khối ngọc này mới chắc chắn muội là con gái của ông ấy. Lúc nghe muội còn ở trên đời, ông ấy vui mừng không tả xiết. - Hóa ra ngày đó huynh cố tình rình coi muội, huynh là tên dâm tặc! Hạ Bình nín khóc mỉm cười, đấm vào trong lồng ngực của Triệu Tử Văn. Tiểu ny tử này được hắn an ủi một phen liền cảm thấy thông suốt, dáng vẻ đau buồn đã biến mất không còn gì nữa. Hắn cười hắc hắc nói: - Huynh thực sự không thấy hết, chỉ thấy có hai quả cầu thôi! Hai quả cầu sao? Hạ Bình hơi giật mình sau đó liền đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ không nói nên lời, liên tiếp đấm mạnh vào ngực của hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: - Huynh là đồ dâm tặc, còn dám nói nữa! - Ha ha… Triệu Tử Văn cười to vài tiếng, vừa cười đùa hắn lại ngẩn ngơ nhìn Hạ Bình trong lúc đùa giỡn xuân quang lại bị lộ ra ngoài. Làn da của nàng trắng như tuyết, khe ngực lộ ra, trước ánh đèn hồng rực rỡ, Triệu Tử Văn có cảm giác nước miếng của mình đã ứa ra… Hạ Bình cùng với tên dâm tặc này đũa giỡn một lúc quên đi cả nỗi đau buồn ở trong lòng. Bỗng nàng phát hiện hắn lại lộ ra ánh mắt dâm đãng thì đỏ mặt xấu hổ che cổ áo lại: - Huynh lại muốn làm gì? Kích động chính là ma quỷ, nhìn thấy dáng vẻ ẻo lả động lòng người của tiểu ny tử này, Triệu Tử Văn không phải là ma quỷ cũng biến thành ma quỷ. Đầu tiên hắn ngẩn ngơ nhìn tiểu công chúa đáng thương này sau đó đột nhiên cúi người xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt của nàng, dùng sức hôn lên đôi môi. Tiểu công chúa đầu tiên xấu hổ một lúc nhưng sau đó vẫn cùng với Triệu Tử Văn quấn lấy nhau. Tựaa hồ như mọi tình cảm nồng nàn đều dồn vào trong nụ hôn này. Tiểu công chúa đã thành thục ép bộ ngực sữa đầy đặn của mình vào người của Triệu Tử Văn. Cảm giác mềm mại và êm ái khiến cho tinh thần hắn rung động. Một bàn tay to không nhịn được luồn vào áo Bình Nhi, vươn thẳng tới bầu vú mềm mại đẫy đà của nàng rồi làm cho nó không ngừng biến ảo. Long đầu của hắn thẳng tắp, áp chặt vào trên bụng của Bình Nhi. Hô hấp của Hạ Bình trở nên dồn dập, trên bờ môi anh đào phả ra từng hơi thở thơm như hoa lan, chăm chú nhìn tên tiểu đăng tử đang khinh bạc mình. Trong cổ họng nàng phát ra những âm thanh rên rỉ như có như không, khiến cho mạch máu của tên đăng đồ tử càng căng ra. Bàn tay to của Triệu Tử Văn chuyển sang vuốt ve bờ mông đẫy đà và cặp đùi trắng như tuyết của nàng. Cảm giác mềm mại nhẵn nhụi khiến cho hắn có cảm giác muốn ngay lập tức xử tử tiểu ny tử đang dụ dỗ mình này. Đôi mắt của Hạ Bình trở nên mông lung và mở ảo, cặp mi thanh tú hơi nhăn lại, hơi thở trở nên dồn dập. Nàng vừa sợ vừa mừng ôm lấy cổ của Triệu Tử Văn, dịu dàng tình tứ nhìn tên đăng đồ tử này. Sau một lúc lâu bỗng nhiên Hạ Bình phát hiện ra Triệu Tử Văn không tiếp tục động đậy nữa, bàn tay to vẫn đặt trên ngọc nhũ của nàng. Nàng liền ngẩng đầu lên, đôi mắt của Triệu Tử Văn vẫn nhắm chặt lại, trong hơi thở thậm chí còn phát ra cả tiếng ngáy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn - Chẳng lẽ mình chưa đủ sức hấp dẫn sao? Hạ Bình hơi xấu hổ, nàng nhấc bàn tay nhỏ bé lên định đánh xuống cái tên dâm tặc khinh bạc đang ngủ say này. Thế nhưng bàn tay của nàng cuối cùng lại dừng lại trên không trung, nhìn thấy trên khóe môi của hắn vẫn còn một nụ cười nhàn nhạt. Dáng vẻ say ngủ này khiến cho bàn tay của nàng lại chuyển sang vuốt ve gò má hắn, nàng dịu dàng nói: - Tử Văn, có huynh ở bên cạnh muội, Bình Nhi cảm thấy rất hạnh phúc. Muội vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình huynh… Bình Nhi biết rằng vừa rồi hắn phải luân phiên chiến đầu, chắc đã mệt mỏi không chịu nối nên cắm đầu xuống mà ngủ. Khóe mắt của Hạ Bình thấp thoáng có ánh lệ, chỉ cần có Tử Văn ở bên cạnh, cho dù trời có sập xuống nàng cũng không cảm thấy sợ hãi. Nàng cũng không để ý tới bàn tay to củaTử Văn đang đặt trên bộ ngực sữa của mình nữa, nàng khẽ đẩy cái cằm nhỏ của hắn ra, khuôn mặt nở ra một nụ cười má lúm đồng tiền rồi từ từ tiến vào trong giấc mộng. Là một nam nhân đang ở tuổi tráng niên hắn làm sao có thể đột nhiên mà ngủ được chứ? Triệu Tử Văn từ tử mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Bình trong khi ngủ mà khóe môi vẫn còn mỉm cười tiến vào mộng đẹp. Bàn tay to của hắn vẫn đặt trên ngọc nhũ của Hạ Bình tạo nên một cảm giác kích thích sâu lắng. Tối hôm nay Hạ Bình phải chứng kiến những cảnh đẫm máu, vừa rồi lại trải qua sự đau buồn rồi vui mừng lớn. Triệu Tử Văn không đành lòng muốn chuyện đó với tiểu công chúa đáng thương này bây giờ. Hắn hiểu rõ tâm tư của tiểu công chúa này cho nên mới già vờ ngủ để cho qua mọi chuyện… Đêm đen gió lớn, các nhà dọc bên đường phố trong hoàng thành đã tắt đèn, đóng chặt cửa ngủ say. Tuy nhiên có một tòa phủ đệ vẫn còn ánh sáng, trước cửa của tòa phủ đệ này, treo một tấm biển bằng vàng, trên tấm biển là ba chữ vàng óng ánh: An Vương phủ! - Phụ vương, vừa rồi đáng lẽ chúng ta nên đi an ủi cái tên Triệu Tể tướng kia. Trong một căn mật thất ở vương phủ, một nam tử đi đi lại lại trong đó, nói với An Vương đang ngồi ở cái bàn bên cạnh. Nam tử này đã hơn hai mươi lăm tuổi, đầu đội mũ màu tử kim, mặc áo gấm vàng hình rồng. Gã có dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp như ngọc, đi đứng rất nhẹ nhàng, trước khi nói đã cười nhẹ, lộ ra khí chất cao nhã. Nhìn qua đã biết hắn chính là Thế tử của An Vương, Hạng Long Uyên. An Vương cười lạnh một tiếng rồi nói: - Bọn chúng cũng biết bản vương làm nên chuyện này, đi hay không đi thì có quan hệ gì chứ? - Phụ vương, tại sao người lại hồ đồ như vậy chứ? Mặc dù bọn chúng đã biết rõ nhưng chúng ta cũng phải giả vờ như mình không liên quan gì đến chứ. Hạng Long Uyên vội vàng nhanh chóng nói. An Vương lại không cho là đúng: - Ta đã nắm giữ một nửa quan viên ở trong triều đình, lại còn khống chế một nửa Ngự Lâm Quân. Ta không đi, bọn họ có thể làm gì ta chứ? Hạng Long Uyên than nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa. Ánh mắt thâm trầm lóe ra một tia sắc lạnh, không biết gã đang nghĩ chuyện gì. Nếu Triệu Tử Văn ở đây tuyệt đối sẽ nghĩ rằng An Vương không lợi hại như hắn tưởng tượng. Người lợi hại nhất chính là Thế tử của y, Hạng Long Uyên. An Vương trầm mặc một lúc rồi cười lạnh nói: - Không cần đếm xỉa tới cái tên Triệu Tể tướng này và Triệu tướng quân trong trận chiến Vọng Giang Thành nữa. Ngày mai ta sẽ cho hắn biết thân phận của hắn, để hắn làm tướng quân cho ta. Sau khi nhiệm vụ của Sở Thăng thất bại, đã có báo cáo tình hình trước mắt cho An Vương biết. Khi An Vương và Hạng Long Uyên biết rằng Tể tướng Đại Kinh cũng đồng thời lại là Triệu tướng quân thì hít sâu một hơi. Chỉ là thế lực của bọn chúng hôm nay đã đủ cường thịnh rồi, lại còn có Sở Thăng bảo vệ thì việc gì phải sợ hắn. Sau khi bình tĩnh lại, bọn họ liền nghĩ biện pháp đối phó với một người có hai thân phận quan trọng như Triệu Tử Văn này. - Phụ vương, vạn lần không được! Hạng Long quyết liệt ngăn cản: - Cái tên Triệu tướng quân này rất có sức hút, hắn được hàng vạn quân kính ngưỡng. Nếu như để cho hắn làm tướng quân thì như vậy binh quyền sẽ rơi vào tay hắn. Binh quyền của Hạ tướng quân đang dần dần bị chúng ta phế bỏ bớt nhưng cũng không phải vì thế mà lão đã thất bại ngay được. An Vương lập tức bừng tỉnh, gật đầu nói: - Hôm nay Triệu Tử Văn hiển lộ thân thủ bất phàm, lại còn có cao thủ bảo vệ. Nếu như hắn không được La Thanh Yên hỗ trợ, chúng ta đã có thể giết chết hắn, thật sự là đáng hận! Hạng Long Uyên gật đầu nói: - Có La Thanh Yên nên hành động ám sát của chúng ta không thành công. Tuy nhiên La Thanh Yên và Sở Thăng có oán cừu. Phụ thân, người có biết chuyện này không? An Vương nhíu mày nói: - Nàng thủy chung vẫn không quên được chuyện trước kia. Nàng trở lại kinh thành chính là để tìm Sở Thăng báo thù. Đáng tiếc nàng không biết rằng, cừu gia của nàng không phải là Sở Thăng. An Vương muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, khóe miệng nở ra một nụ cười xảo trá. Hạng Long Uyên không biết chuyện trước kia phụ vương nói là chuyện gì, nhưng biết nụ cười này là vì La Thanh Yên đã báo thù oan uổng, nàng ngay cả cừu gia chính thức của mình cũng không biết rõ. An Vương trong lòng vẫn còn có một nghi hoặc không hiểu nổi. Cái trường thương trong đêm tối ở trong tay của Triệu Tử Văn, Sở Thăng cũng không nhìn thấy được. Y chỉ biết rằng đó là một thanh thần binh đã nổi danh, không chỉ vô cùng sắc bén mà còn vô cùng bá đạo lợi hại, chẳng lẽ đúng là hắn….… - Đại ca, đại ca, huynh có ở trong phủ sao? Ở trước cửa Triệu phủ có một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân đi vào, nũng nịu hướng vào trong phủ mà gọi. Triệu Tử Văn đang ở trong hoa viên luyện thương thì thấy trước cửa có một nữ tử mặc một áo màu xanh biếc thêu hoa và quần dài màu xanh lơ, trên cổ tay trắng ngần đep một chiếc vòng bằng phỉ thúy. Cách ăn mặc dường như rất công phu. Lông mày được kẻ một đường nhẹ, trên môi có một lớp son mỏng tạo nên một khuôn mặt động lòng người. Đi trong gió khiến cho nàng có một khí chất điềm tĩnh, tạo nên một hương vị động lòng người không nói nên lời. Triệu Tử Văn cảm thấy trong lòng hơi rối loạn. Hắn cười hắc chắc rồi nói: - Lý đại tài nữ, tìm ta có chuyện gì? - Chẳng lẽ có chuyện thì mới có thể tìm huynh. Đã lâu rồi huynh không tới gặp muội. Lý tài nữ hờn dỗi nói một câu. Khuôn mặt của Lý tài nữ trở nên đỏ bừng. Dáng vẻ xấu hổ khiến cho Triệu Tử Văn không nhịn được chớp chớp mắt nói: - Là đại ca không đúng. - Đại ca định làm gì để đền bù tổn thất cho muội đây? Lý tài nữ cũng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, bờ mi động đậy tạo nên một dáng vẻ khả ái bình yên khiến cho Triệu đại ca phải ngẩn ngơ, hồn vía dường như cũng đã bị nàng câu dẫn mất… Tích chá, bì tiên? Tâm tình Triệu Tử Văn rúng động, hắn liên tưởng đến cái này vừa định mở miệng thì Triệu tài nữ đã cười giảo hoạt nói: - Đại ca, hôm nay có thể đi chơi xuân với muội một phen không?