Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 249: Vương gia khác họ



- Đạp Tuyết, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết bí mật này. Bằng không ta vĩnh viễn sẽ không biết được ta đã làm chuyện có lỗi với Mộng Phỉ.
Triệu Tử Văn nét mặt nghiêm túc, cảm kích nói.
Đạp Tuyết khoát tay áo nói:
- Thật ra phải nói là ta xin lỗi ngươi mới đúng. Nơi hạ lạc của Mộng Phỉ, ta đã từng thề độc với Các chủ là không thể nói ra cho ngươi biết, không thể nói được.
Người thời cổ đại này rất coi trọng lời thề, nhất là lời thề độc. Đạp Tuyết không chịu nói, cũng có ý riêng trong đó. Mà quan trọng hơn là, nàng là người của Ám Kiếm Các, làm sao có thể bán đứng Sở Thăng cho được?
Triệu Tử Văn cũng không để bụng trách tội nàng mà vẫn cảm kích nàng đã nói cho hắn biết chuyện này. Trong lòng hắn lại nhớ đến nha đầu ngốc kia. Cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại được nữa. Nếu như có ngày gặp lại, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng thật tốt, sẽ không để cho nàng tiếp tục có bất kỳ thương tổn nào nữa.
- Đạp Tuyết, ngươi có biết thân phận thực sự của Các chủ các ngươi không?
Triệu Tử Văn đã hạ quyết tâm là phải tìm được Lâm tiên tử thì cũng không nghĩ nhiều nữa, bèn chuyển chủ đề, thử dò hỏi sang chuyện khác.
Nếu Triệu đại nhân đã cự tuyệt điều kiện của Các chủ thì Đạp Tuyết cũng không cần tốn nước bọt thêm làm gì. Bởi vì nàng thủy chung chỉ hi vọng Triệu đại nhân có thể dựa vào thực lực của mình để đi tìm Mộng Phỉ. Lúc này đã xong xuôi mọi chuyện mà Các chủ phân phó, nàng cũng không muốn lại phải suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa Mộng Phỉ và Triệu đại nhân, dù sao thì loại chuyện này bỏ đi còn không được, để ý nữa thì chỉ thêm loạn.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Tử Văn, Đạp Tuyết hơi ngẩn người ra, lập tức hiểu được ý hắn muốn hỏi gì, có chút kinh ngạc, nói:
- Hoàng thượng chưa nói với ngươi sao?
Triệu Tử Văn cũng không biết là lão Hoàng đế này và La Thanh Yên bán thuốc gì trong hồ lô nữa. Một nhân yêu như thế thì có thể là có thân phận gì? Hắn lắc đầu nói:
- Không có, bất quá ta nghĩ là ta muốn sớm biết thân phận của hắn. Hiện giờ ta hy vọng là ngươi có thể nói cho ta biết.
Hắn thân là Tể tướng Đại Kinh, có cái gì có thể giấu nổi hắn chứ? Đạp Tuyết nghĩ vậy, nên khẽ cắn môi đáp:
- Ngươi có biết trong kinh thành tổng cộng có mấy vị Vương gia không?
"Vấn đề đơn giản thế mà cũng hỏi ta à?" Triệu Tử Văn có vẻ xem thường, nói:
- Đương nhiên là Hoài Vương và An Vương, tổng cộng là có hai vị.
- Sai!
Đạp Tuyết lắc đầu đáp:
- Trong kinh thành tổng cộng có ba vị Vương gia.
- Ba vị à?
Triệu Tử Văn líu cả lưỡi lại. Những lời vừa rồi như tia chớp bắn thẳng vào trán hắn, làm đầu hắn nửa ngày giời vẫn còn choáng váng, bay bay. Sau một lúc lâu trầm tư, hắn trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ý ngươi là ...... Sở Thăng chính là vị Vương gia còn lại? Nhưng hắn họ Sở mà?
Chẳng lẽ là ...... Đôi mắt Triệu Tử Văn lập tức sáng ngời, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ hắn là Vương gia khác họ?
Đạp Tuyết gật đầu nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết được đến thế thôi. Đừng tưởng rằng ta đây là đang phản bội Các chủ. Ngươi là cận thần của Hoàng thượng, lão sớm muộn gì cũng nói cho ngươi biết thôi. Còn Các chủ thì cũng nghĩ là ngươi đã sớm biết rồi, cho nên ta nói cho ngươi biết cũng chỉ là người đầu tiên nói ra mà thôi.
"Sao y lại có thể là một Vương gia khác họ được nhỉ? Đùa à? Chẳng lẽ là Hoàng thượng sắc phong?" Trong lòng Triệu Tử Văn có vô vàn những điều nghi vấn. Có thể không kiên nhẫn chấp nhận cái sự thật này. Bởi vì lão Hoàng đế và La Thanh Yên đều đã nói qua rằng thân phận của y không đơn giản.
Tối nay Đạp Tuyết đã có được thứ mà nàng muốn. Mà Triệu Tử Văn cũng đã nhận được thứ mà hắn muốn. Có thể nói là tất cả đều vui vẻ hài hòa.
Triệu Tử Văn đứng lên, cười nói với Đạp Tuyết:
- Đạp Tuyết, nếu ngươi nguyện ý rời khỏi Ám Kiếm Các, ngươi có thể tới tìm ta. Ta nguyện ý bảo hộ ngươi!
Đạp Tuyết mắt ngọc mày ngài, băng cơ ngọc cốt, cũng là một nữ tử tuyệt mỹ hiếm có. Chẳng qua Triệu Tử Văn nói ra những lời này phần lớn là bởi vì xin lỗi cho việc đã làm cụt tay nàng.
Khi Đạp Tuyết nghe thấy những lời này thì cũng đứng lên, tiễn hắn ra khỏi lầu các, khẽ cười nói:
- Tạ ơn hảo ý của Triệu đại nhân! Ta sẽ không rời khỏi Các chủ.
Triệu Tử Văn than nhẹ một tiếng, rồi rời lầu các mà đi.
Đạp Tuyết không tiễn hắn nữa, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu Triệu Tử Văn cái gì cũng không biết thì đêm đó ở Tân Nguyệt Lâu, vì sao khi hắn nghe được khúc hát của Lâm Mộng Phỉ lại kích động như thế? Hắn là vì ai đây?
Bóng tối tới dần, mặt hồ Yên Chi đã sớm trôi nổi vô số hoa đăng hình đài sen, làm cả nhánh sông trông như tiên cảnh. Hai bờ Yên Chi Hồ là chốn đàn ca sáo nhị, có nhiều đèn cung đình hơn, cảnh tượng phồn hoa không sao tả xiết.
Triệu Tử Văn đi bên bờ Yên Chi Hồ, trong đầu tràn ngập bóng hình xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ. "Cô nàng này, vì sao lại tốt với ta như vậy?" Hắn khẽ lẩm bẩm một câu, lại cảm thấy cái mũi nóng lên. Lúc này đây, hắn thật sự rất muốn được nhìn thấy nàng.
Vương gia khác họ Sở Thăng, An Vương Hạng Dận Trinh, hai kẻ này đã tạo thành thế lực thật to lớn. Làm sao đấu với bọn họ được. Sắc mặt Triệu Tử Văn có chút trầm trọng, lại cân nhắc về vấn đề này.
Trong lúc lơ đãng hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đứng trên sườn núi, nhìn ngó xung quanh.
"Đáng chết, An Nhi vẫn còn ở đây!" Hắn vội vàng chạy đến, vọt lên trên sườn núi. Hắn với Đạp Tuyết nói chuyện đã quên cả thời gian. Lúc này mặt trời đã sắp ngả về phía tây --- đang hoàng hôn rồi. Thế mà An Nhi vẫn đang còn chờ đợi hắn.
- An Nhi.
Triệu Tử Văn phóng đi với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới bên cạnh An Nhi rồi. Hắn cất tiếng gọi lớn.
Bờ vai An Nhi khẽ run lên, chậm rãi xoay mặt lại. Trong tay nàng là một nắm hoa, thản nhiên cười nói:
- Đại ca, huynh đã về rồi!
Ánh nắng buổi chiều còn vương vãi mờ nhạt, chiếu trên gương mặt xinh đẹp của An Nhi, mắt nàng như xa xăm hơn, lông mày như nét xuân sơn. Ánh nắng nhàn nhạt rọi trên gương mặt nàng lại càng nổi bật thêm nét hồng hào, vẻ tuyệt mỹ không gì sánh được, khiến Triệu Tử Văn đang nhìn nàng mà ngẩn ngơ.
Triệu Tử Văn thấy cay cay ở mũi, bởi vì hắn nhận ra rằng, bên cạnh thân hình mềm mại của An Nhi là vô số đóa hoa, muôn tía nghìn hồng, tựa như một cái giường hoa. Nữ tử si tình như thế này, trượng phu còn đòi hỏi điều gì hơn nữa? Hắn khẽ gọi:
- An Nhi.........
Nhưng rồi lại không biết nói gì hơn nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hắn bước chậm rãi đến trước mặt nàng, cầm bàn tay mềm mại của nàng lên. Đôi mắt thâm thúy chan chứa thâm tình nhìn tiểu ny tử này. Cầm tay nhìn nhau mà hai mắt đẫm lệ, nghẹn giọng nói không nên lời.......
- Đại ca, An Nhi nguyện ý chờ đợi đại ca cả đời này.
Đôi mắt An Nhi cũng ngập nước, không hề chớp mắt, nhìn đại ca khẽ nói. Trong giọng nói lại có sự kiên định vững vàng.
Lúc này mọi người đã sớm rời khỏi các bụi hoa, không còn ai quấy rầy bọn họ nữa. Nhìn khuôn mặt An Nhi như hoa như ngọc, hắn rốt cuộc không kiềm chế nổi tình cảm, đôi môi chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
An Nhi ngượng ngùng cười cười, không nói gì, chỉ từ từ vươn một bàn tay, lặng lẽ khoác lên cổ hắn. Sau đó, nàng kiễng mũi chân, khuôn mặt xinh đẹp cũng ngẩng lên, hướng về phía hắn.
Tiểu ny tử đã nhắm mắt lại. Ngay khi nàng dịu dàng dâng hiến nụ hôn cho Triệu Tử Văn, chợt có làn gió nhẹ thổi qua. Vô số những đóa hoa mà An Nhi hái xuống, bay theo gió. Những đóa hoa từ trong các khóm hoa cũng theo gió bay lượn đầy trời ......... Hoa bay che trời phủ đất, nở rộ ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Nhưng Triệu Tử Văn không thưởng thức hình ảnh mỹ lệ đó, mà hắn đang tận hưởng làn môi thơm ngát ngọt ngào của tiểu ny tử này. Hắn chỉ biết nụ hôn sao mà ngọt ngào, sao mà ấm áp đến thế.
Hắn ôm chặt An Nhi trong lòng, hôn hít triền miên. Quan trường ư, chiến tranh ư ...... Tất cả quăng đi hết.
Trong bụi hoa, bọn họ như đôi tình lữ thâm tình ôm hôn nhau, rất lâu không muốn tách ra. Những đóa hoa bay múa đầy trời giống như một chất xúc tác cho tình cảm, làm cho bọn họ càng cảm thấy thế giới thật là mỹ hảo.
Nụ hôn của An Nhi, thật sự là mềm mại như nước. Nhưng nàng không biết hôn sâu, chỉ có mút mát đôi môi Triệu Tử Văn cho thỏa thích. Nhưng Triệu Tử Văn là tay già đời trong tình trường, đương nhiên sẽ dạy dỗ tử tế tiểu ny tử này, đầu lưỡi không ngừng quấn quýt lấy cái lưỡi thơm tho của tiểu ny tử, làm cho toàn thân nàng nóng bỏng như lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng, vô lực dựa vào trong lòng đại ca, đôi mắt mông lung mơ màng, lóe ra ánh nhìn động tình.
- Đại ca, chúng ta sau này có thể thường xuyên tới đây không?
An Nhi ẩn sâu vào trong lòng đại ca hơn nữa, nhìn đầy trời mưa hoa, khẽ hỏi.
Triệu Tử Văn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại của An Nhi, cười nói:
- Ừ, sau khi chúng ta thành thân cũng tới đây.
- Đại ca!
An Nhi vừa thẹn vừa mừng ôm chặt lấy thắt lưng của đại ca, đôi mắt mơ màng si ngốc nhìn khuôn mặt cương nghị của hắn, không ngừng lẩm bẩm gọi.
Khi giấc mộng vĩ đại cuối cùng cũng đã được thực hiện, Triệu Tử Văn không có cảm giác tự hào, mà là cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn nhìn về phía phương trời xa xa, trong lòng thầm mặc niệm, "Mẹ, đây là Lý tài nữ mà mẹ sùng bái, là con dâu tương lai của mẹ. Nhưng con không phải vì danh lợi, mà thực sự là con thích nàng. Con sẽ làm nàng hạnh phúc. Con sẽ bảo hộ nàng cả đời!"
Gió xuân mơn man hòa ái, hoa bay uyển chuyển, những hình ảnh mỹ lệ trải dài trước mắt. Muôn hoa nở bừng xung quanh họ, dường như làm chứng nhân cho giờ khắc lịch sử giữa hai người.
Hai người dựa sát vào nhau, đứng trong mưa hoa bay đầy trời, nhìn hoàng hôn, mặt trời đang lặn, ánh vàng rực rỡ mờ dần, trong lòng đều thầm ao ước giờ khắc này có thể kéo dài mãi mãi.