Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 259: Thác Bạt Vương tử



Tô tiểu thư sợ hãi tựa sát vào người Triệu Tử Văn, khiến hắn cảm nhận được rõ ràng chất liệu mềm mại của cái yếm mỏng manh kia. Cái yếm nhỏ không thể che hết được dáng người tuyệt vời của nàng, hai vú trước ngực giống như bị mất đi sự trói buộc, cao ngất dương oai, vòng eo nhỏ duyên dáng mềm như dương liễu, hương đồn (mông) tuyệt vời cao cao nổi lên, chính xác là tiền đột hậu vểnh, đường cong lung linh, vừa nhìn một cái đã khiến người ta huyết mạch phun trào.
"Ngoan ngoãn, mặc có mỗi cái yếm ôm ta, đây không phải là hấp dẫn ta phạm tội sao?" Triệu Tử Văn cảm thụ được những nơi lồi lõm lung linh trên thân thể mềm mại của Tô tiểu thư, quả thực quyến rũ không sao sánh được, trong lòng như có lửa đốt, hung hăng nuốt nước miếng một cái.
"A!", lại một tiếng thét chói tai nữa vang lên. May mà Triệu Tử Văn sớm đã có phòng bị nên không bị tiếng thét sợ hãi này của cô nàng làm cho phát hoảng lên.
Tô Uyển Nhu vừa sợ vừa thẹn, lùi lại mấy bước liền, hai má đỏ như xuất huyết đến nơi, lắp bắp nói:
- Ngươi ...... Ta.........
Nàng vốn tự nhiên hào phóng nhưng lúc này thật sự cũng bị chân tay luống cuống. Cũng chỉ tại nàng lần đầu tiên phát sinh tiếp xúc thân mật như thế với nam tử.
Ngay sau khi lùi lại mấy bước, thân thể hương diễm làm người ta xịt máu mũi hiện ra hoàn hảo trước mắt Triệu Tử Văn. Cái yếm uyên ương đỏ thẫm không che nổi được bộ ngực sữa mênh mông. Đôi tay thon dài thẳng tắp và bờ vai tròn trịa trắng nõn nà dưới ánh nến đỏ chiếu rọi lại hồng lên. Hai điểm tròn trịa nhô ra, phần lớn phần mềm mại hai bên đều lộ ra bên ngoài, hai tay cũng khó khăn nắm bắt được lại còn làm cái yếm kia hơi bị tốc lên cao. Hai phong nhũ gắt gao chen chúc một nơi, tạo thành một khe rãnh sâu không thấy đáy. Theo từng đợt hô hấp của nàng, hai hạt đậu đỏ tương tư lúc ẩn lúc hiện, tựa như từng đợt thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.
Tình cảnh này, báu vật cỡ này, chỉ sợ là người đá cũng phải lên cơn động lòng mất. Triệu đại nhân quả thật là xúc động đến chảy máu mũi, hận không thể đè luôn Tô tiểu thư lên trên giường.
- Ngươi mau đi ra, đi ra ngoài.
Tô tiểu thư quả thật là sắp phát khóc rồi. Nàng chỉ mặc có cái yếm, đa phần thân thể đều bị Triệu đại nhân thấy rõ hết rồi. Đôi mắt đẹp ngân ngấn nước, vừa thẹn lại vừa sợ mắng đuổi hắn đi.
Triệu Tử Văn cơ bản là muốn thâu tâm, trộm được tim lại còn sợ không trộm được người sao? Hắn áp chế dục hỏa trong lòng, ngượng ngùng cười rồi vội vàng đóng cửa lại, một lần nữa trở lại ngồi trên thềm đá cách cửa phòng đó không xa, nhưng trong đầu luôn không ngừng hiện lên hình ảnh thân thể động lòng người, cánh tay thon dài, bộ ngực cao ngất của Tô tiểu thư phơi bày trước mắt mình
Sau một thời gian uống cạn chung trà, cửa phòng "kẹt" một tiếng, mở ra. Tô Uyển Nhu vẫn đỏ bừng mặt, cũng không dám ngẩng đầu lên, ngay cả chào hỏi Triệu đại nhân cũng bỏ qua luôn, chạy nhanh ra khỏi phủ. Quả thực là giống như trốn ôn thần vậy.
Triệu Tử Văn cười ha hả, không đuổi theo nàng. Tô tiểu thư đã ngượng đến mức này rồi, làm sao còn không biết xấu hổ mà đi quấy nhiễu nàng nữa. Trong đầu hắn vẫn bồi hồi với tình cảnh kiều diễm vừa rồi, miệng không ngừng chậc chậc rồi chẹp chẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Tử Văn, chàng đã về rồi à?
Hạ Bình và Vũ Tình đồng thời xuất hiện trong hoa viên, nhìn bóng đen của hắn thử hỏi thử. Tiếng thét chói tai liên tục vừa rồi, nếu không thấy động tĩnh gì cả thì có họa là kẻ điếc.
Triệu Tử Văn cười hì hì nói với hai vị tiểu thư:
- Là ta đây, ta vừa mới trở về.
Hạ Bình chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói:
- Hừ, hôm nay làm sao về muộn thế hả? Có phải là lại đi gieo tai họa cho nữ tử nhà ai ở kinh thành rồi không?
Đại tiểu thư cũng hỏi:
- Tử Văn, vừa rồi là chàng đang gọi sao? Hình như trong phủ còn có nữ tử khác nữa là sao?
Vẫn còn may là Tô Tiểu Muội này rời đi kịp thời, đến cả ánh đèn trong khuê phòng của Đại tiểu thư cũng đều đã tắt, hẳn là đã sắp xếp lại ổn thỏa không có sơ suất gì rồi. Bằng không nếu để Đại tiểu thư bắt kẻ thông dâm ngay tại đương trường thì không tốt chút nào. Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Làm gì ra có. Vừa rồi ta đang ngâm thơ.
- Ngâm thơ?
Đại tiểu thư hờn dỗi chất vấn:
- Sao chàng lại có nhã hứng như thế chứ? Có phải là chàng thật sự đã dẫn theo nữ tử hồi phủ phải không?
Triệu Tử Văn cũng bất chấp tất cả, cao giọng đọc:
- Thanh minh thì tiết vũ phân phân.
Cô gia quả nhân dục đoạn hồn,
tá vấn mỹ nữ hà xử hữu,
mục đồng diêu chỉ tam lý truân!
(Dịch nghĩa:
Thanh minh tiết mưa rơi đều,
Người cô đơn muốn dứt bỏ cả tâm hồn,
Thử hỏi mỹ nữ nơi nào có
Mục đồng chỉ về phía thôn xa ba dặm kia)
Luôn tiện giải thích với mọi người luôn, "tam lý truân" kia là chỉ nơi bướm hoa nổi danh ở kinh thành. Tất cả các kỹ viện lớn nhỏ đều tụ tập ở đó cả.
- Phì, phì, đồ phóng đãng!
Hạ Bình và Đại tiểu thư vừa xấu hổ vừa bực bội, đều giậm chân gắt lên, rồi lập tức xoay người đi thẳng, không thèm để ý đến kẻ phóng đãng này nữa.
Giải quyết xong hai vị tiểu thư khó chơi này, Triệu Tử Văn ngáp một cái, quay về sương phòng của mình đi ngủ. Sáng mai hắn còn phải vào triều sớm.
Những gì xem ban ngày thì đến ban đêm sẽ nằm mơ. Ban đêm đương nhiên là hắn không khỏi mơ một giấc mộng xuân về Tô tiểu thư, sự kiều diễm trong đó, đương nhiên cũng chỉ mình hắn biết mà thôi. Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Văn dậy rất sớm. Hắn không đi xe ngựa cùng Tô Thái sư đến hoàng thành mà chậm rãi đi bộ đi. Dù sao Triệu phủ cách hoàng thành cũng không xa, luôn tiện đi bộ buổi sáng một chút cũng tốt.
Rất nhanh hắn đã đến trước cửa Hoàng thành rồi. Trong tay hắn có kim long bài, bọn hộ vệ đương nhiên không dám hỏi han gì, khom người đưa hắn đi qua. Hắn lại đi bộ tiếp, di qua sông hào bảo vệ thành, xuyên qua tầng tầng cấm vệ, qua Đoan Môn, Ngọ Môn, qua Kim Ngọc Kiều, nhắm thẳng tới hướng Thái Hòa Điện. Bên đường tường đỏ ngói vàng, chạm trỗ tinh vi, xanh vàng rực rỡ, điện vũ lâu đài, cao thấp chằng chịt, đồ sộ hùng vĩ.
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân đang đứng trước điện Thái Hòa thấy Tể tướng đại nhân đi tới, vội vàng thi lễ nói:
- Tham kiến Triệu đại nhân!
Triệu Tử Văn thản nhiên gật đầu, đi vào phía bên trong. Còn chưa bước vào đại điện đã nghe thấy một thanh âm vang lên từ trong đại sảnh:
- Thác Bạt Vương tử xin đợi một chút, đừng sốt ruột. Hoàng đế bệ hạ của Đại Kinh ta trăm công ngàn việc, vô cùng vất vả, cho nên đến muộn một chút cũng là chuyện bình thường.
Tiếng nói trung tính này chính là của lão thái giám An công công, không ngờ là cuối cùng thì Hung Nô cũng đã đến đây rồi.
Thác Bạt Vương tử? Xem ra là Thiền Vu Hung Nô phái tới cầu hôn. Triệu Tử Văn nhướn mày đi vào.
Chỉ thấy giữa đại điện, nhân số không ít, phân thành ba nhóm. Ngồi ở giữa là một nhóm, kẻ cầm đầu có thân hình khôi ngô, cường tráng, mũi cao, tóc xoăn, đồng tử sâu hoắm, bộ mặt âm vụ, vừa nhìn đã biết không phải thuộc chủng tộc Đại Kinh. Đây chính là cái tên Thác Bạt Vương tử của Hung Nô kia. Hai bên Thác Bạt Vương tử là mấy người Hồ cũng có diện mạo tương tự như gã.
Nhóm người bên tay trái cầm đầu chính là một nam tử trung niên, lịch sự, trên mặt mang theo nụ cười khiêm cung, ánh mắt lấp lóe dường như là một người vô cùng tâm kế. Hơn nữa, nam tử này thỉnh thoảng còn trao đổi ánh nhìn với Thác Bạt Vương tử, nếu không chú ý quan sát thì rất khó phát hiện được ra. Vừa thấy đã biết đó chính là An Vương đa mưu túc trí.
- Ai da, Triệu đại nhân, người đã tới rồi.
Tô Thái sư cầm đầu nhóm người bên tay phải, thấy Tể tướng đại nhân đi vào trong đại điện thì cao hứng vội chạy ra nghênh đón, nói:
- Ta hôm nay rẽ qua phủ ngươi thì Hạ điệt nữ lại bảo ngươi sớm xuất môn rồi. Sao giờ ngươi mới đến?
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói:
- Ta tuy rằng xuất môn sớm, nhưng mà thong thả đi bộ tới.
Tô Thái sư nghe mà hoa cả mắt. Triệu tiểu ca này có phải là ăn no không có việc gì làm không? Lại còn đi bộ tới nữa? Tô Thái sư đánh mắt về hướng Thác Bạt Vương tử rồi nhỏ giọng nói với Triệu đại nhân:
- Đây là Tam Vương tử của Thiền Vu Hung Nô. Ngươi phải đối phó cẩn thận đấy!
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lén đánh giá Thác Bạt Vương tử lưng hùm vai gấu này. Thác Bạt Vương tử thì vẫn giữ nguyên thái độ cao ngạo, phảng phất như không để mọi người vào mắt, đầu ngẩng cao.
- Triệu tiểu ca, có cần đến vấn an Thác Bạt Vương tử không?
Tô Thái sư lại khẽ nói bên tai Triệu Tử Văn.
- Hừ, ta mà phải đi vấn an hắn sao? Tô lão huynh, đây chính là lãnh địa của Đại Kinh ta, chứ không phải là lãnh địa Hung Nô của hắn. Phải là hắn đến vấn an ta mới đúng.
Triệu Tử Văn hừ mạnh nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt rõ ràng nhìn về hướng Thác Bạt Vương tử kiêu ngạo này.
Thác Bạt Vương tử bắt gặp Triệu đại nhân ngạo mạn như thế thì mắt lóe lên vẻ âm tàn, cũng không liếc mắt nhìn Triệu Tể tướng này một cái nào, vẫn ngẩng cao đầu duy trì tư thái cao ngạo đứng giữa đại sảnh.
Hung Nô không phải là hai ngày nữa mới đến ư? Làm sao hôm nay đã tới rồi? Triệu Tử Văn đồng thời cũng đoán được Hung Nô thấy Đại Kinh hoàn toàn không có nghênh đón gì, cũng chỉ đành kiên trì đến đây. Bởi vì đại quân Hung Nô đối lập với Đại Kinh cũng không phải là một biện pháp hay. Dù sao quân đội ngàn người cũng cần phải ăn phải uống, đành phải tiến bước nhanh hơn nên hôm nay đã đến Hàm Đan rồi.
Hoài Vương đứng sau các quan viên ở phía bên phải, thần sắc có chút trầm trọng. Bởi vì ông đã biết ý chỉ của Hoàng thượng là sẽ gả con gái bảo bối của mình cho Hung Nô. Nếu đã không thể ngăn cản được thì coi như cuộc sống của An Ninh sẽ hủy từ đây thôi.
Ánh mắt sung sướng của An Vương thì quét qua khắp mọi người. Hiển nhiên, y rất cao hứng với việc Thác Bạt Vương tử đã đến.
- Hoàng ...thượng ...giá...đáo......
Một tiếng hô sắc nhọn kéo dài, làm mọi người giữa sân đều bừng tỉnh.
- Tham kiến Hoàng thượng!
Mọi người trong đại điện đều dập dầu quỳ xuống. Còn Thác Bạt Vương tử của Hung Nô thì lỗ mũi vểnh lên trời, khẽ hừ một tiếng, căn bản là tỏ vẻ thờ ơ.
Lão Hoàng đế mặc long bào kim sắc rực rỡ, hai má mập mạp hồng nhuận hơn ngày xưa nhiều. Xem ra nhiều ngày nghỉ ngơi cũng không phải là không có hiệu quả. Lão bước đi thong thả và uy nghiêm, mắt hổ quét tới, không ai dám nhìn thẳng cả.