Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 266: Đạo đãi khách



La Thanh Yên đỏ mặt lên, khẽ gắt gỏng, trừng mắt với đồ vô sỉ kia:
- Ngươi còn có tâm tư nói ra những lời này. Có tin là giờ ta có thể đá văng ngươi ra không?
Triệu Tử Văn bĩu môi, ra vẻ không coi vào đâu cả, nói:
- Thì không phải là là cuối cùng rồi cũng sẽ có một trận chiến với bọn họ sao ......
"Bịch......" Lời còn chưa nói xong hắn đã cảm giác mông phải chịu một cước thật mạnh, trực tiếp bay rớt ra ngoài.
- Ngất! Không phải nói là ném sao? Làm sao lại đổi thành là đá?
Triệu Tử Văn căm giận nhắc lại một câu, vỗ vỗ mông. Khi hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với võ sĩ mặc khôi giáp đen từ bốn phương tám hướng lao tới.
Hắn gãi gãi đầu, nói:
- A, đây làm sao lại là là Sở Vương phủ, xem ra là ta đi nhầm cửa rồi......
Các tướng sĩ nghe mà dở khóc dở cười. Trong cả dãy núi trùng điệp này chỉ có một tòa phủ đệ, làm gì còn phủ đệ nào khác nữa mà bảo nhầm.
- Bắt lấy thích khách này cho ta!
Tướng lĩnh đứng đầu đội võ sĩ xông lên đầu tiên giơ cương đao giật dữ hét lớn.
Ánh mắt La Thanh Yên thoáng hiện lên ý cười giảo hoạt. Nàng nhìn cái gã da mặt dày như tường thành này, hừ nhẹ, nói:
- Để xem ngươi về sau có còn dám nói lung tung nữa thôi.
Triệu Tử Văn ngược lại không hề thất kinh như nàng tưởng tượng. Sau một câu nói đùa, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào các hắc võ sĩ từ bốn phương tám hướng vọt tới, sát ý vô cùng mãnh liệt đánh ập về phía bọn họ.
Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ cả kinh. Đối mặt với nhiều người như vậy, thấy biến mà không hề sợ hãi, vừa nhìn đã biết là dạng cao thủ tuyệt đỉnh rồi. Thủ lĩnh hắc võ sĩ không hề sợ hãi, khua cương đao cao giọng hét:
- Vây công hắn cho ta.
Một đám hắc võ sĩ đông nghìn nghịt chỉnh tề nhất trí lao về phía Triệu Tử Văn, trong mắt sát ý lạnh như băng khiến cả thiên địa cũng phải biến sắc. Có thể thấy được những tướng sĩ bình thường không thể so sánh với các hắc võ sĩ này được.
Triệu Tử Văn nắm chặt lấy Hổ Đầu Thương, đang đợi Bạch Phát Ma Nữ gian ác kia đi ra để đồng thời xuất sát chiêu.
Đúng lúc này, một trận mưa tên xuyên thấu tầng tầng lớp lớp hắc võ sĩ, vọt về phía Triệu Tử Văn bằng một tốc độ kinh người. Ngay sau đó còn hơn mười mũi tên nữa.
Triệu Tử Văn lập tức cảm nhận được trận mưa tên này có ẩn chứa lưc sát thương kinh người và sát khí hùng mạnh đến cực điểm. Nhất định là trong đám hắc võ sĩ này có cao thủ cung tiễn chuyên môn luyện tập bắn tên.
Hắn nắm ngang trường thương, lẳng lặng nhìn đám mưa tên bay tới. Tên phát ra rời cung có chút run rẩy, một chớp mắt đã tới sát mục tiêu. Hắn múa thương đón đỡ trận mưa tên ào ạt này.
Thân thương sáng lạnh và đầu mũi tên bằng thép luyện va chạm vào nhau không ngừng phát ra những tiếng "cheng, cheng, cheng" vang dội. Dưới lực kích động cường đại của trận mưa tên, thương cũng nhanh chóng bị chấn động, tựa như gợn sóng trên mặt hồ.
Cánh tay Triệu Tử Văn cũng bị chấn động hơi hơi run lên, trong lòng thầm giật mình, không thể tưởng tượng nổi là những mũi tên đó lại có được năng lượng cường đại đến thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hắc võ sĩ cũng giật mình, nghẹn họng nhìn trân trân vị cao thủ tuyệt đỉnh này. Thương pháp của thích khách này bọn họ chưa từng gặp qua, bá đạo và linh hoạt, sắc bén, đánh rơi hết tất cả những mưa tên phóng tới, quả thực là không sót một cái nào. Cao thủ bực này ở Đại Kinh chắc chắn không có nhiều, hơn nữa, vì sao thích khách này lại xuất hiện ở Vương phủ? "Vù ......vù ........" Lại một lượt mưa tên nữa phóng tới, Triệu Tử Văn trong lòng tức tối muốn chết. La tỷ tỷ chết tiệt này rốt cuộc là không chịu ra, định chờ ta bị bắn thành cái tổ ong bò vẽ rồi mới vác mặt ra chắc?
Triệu Tử Văn cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Những hắc võ sĩ này đều thân thủ phi phàm. Nếu tự một mình mình rơi vào trong vòng vây của bọn hắn thì không bị loạn đao chém chết mới lạ. Đành phải chờ Bạch Phát Ma Nữ đi ra mới thoát ra khỏi vòng vây được thôi.
Đúng vào lúc này, một bóng trắng bỗng nhiên xuất hiện, ở ngay trong hòn giả sơn phía sau thích khách lao ra, đón đỡ hơn mười mũi tên phóng tới. Trường kiếm trong tay người này phát ra ánh sáng như tia chớp, thân ảnh quỷ mị khiến đám hắc võ sĩ đều cả kinh. "Đang, đang, đang" mưa tên đều bị đánh rơi.
Trong ảo ảnh, mấy trăm hắc võ sĩ dần dần nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện là một nữ tử mặc bạch y. Nữ tử đột nhiên xuất hiện này tuổi chừng ba mươi, mắt phượng mày ngài, da trắng như tuyết, môi tựa thoa son, hai má hoàn mỹ không tỳ vết trong suốt như ngọc, trên môi còn mang theo một ý cười lạnh lùng, tà váy dài bồng bềnh, thánh khiết và cao quý như tiên tử trên chín tầng trời. Nhưng trường kiếm trong tay nàng toát ra hàn quang bắn ra bốn phía thì khiến cho đám hắc võ sĩ đều toát mồ hôi lạnh.
- Lao ra từ cửa sau.
La Thanh Yên hô to lên với Triệu Tử Văn, rồi thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã chui tọt vào giữa đám người hắc võ sĩ, lập tức có tiếng va chạm binh khí vào nhau như sấm vang chớp giật.
Nàng cầm thanh trường kiếm sáng trắng như tuyết, nhảy lên cao rồi từ trên không trung phi thân lướt đi. Thân thể mềm mại và trường kiếm mơ hồ như tạo thành một thể thống nhất. Vòng kiếm quang phía trước tựa như tia chớp trong đêm tối, nháy mắt đã lấy đi tính mạng của mấy người liền.
- Giết cho ta. Ngăn cản bọn họ lại!
Thủ lĩnh của hắc võ sĩ giận dữ cao giọng nói. Mấy trăm hắc võ sĩ lập tức đồng thời tiến đến vây công.
Triệu Tử Văn cũng không ngồi đó chờ chết, nổi giận gầm lên một tiếng, xoay tròn đầu thương phát ra những tiếng xé gió linh hoạt và sắc bén, phóng đi về phía cánh cửa ở phía sau đám hắc võ sĩ.
Toàn bộ hậu hoa viên dường như bị sát khí mãnh liệt toát ra từ hai người làm cho ngưng đọng lại. Máu tươi phun đầy trên mặt các võ sĩ mặc khôi giáp đen, nhưng chẳng qua đó đều là máu chiến hữu của bọn họ cả. Thế công của bọn họ vẫn hung mãnh như nước. Trường thương trong tay Triệu Tử Văn xuất ra một đạo hào quang tinh túy, ba thương liên tục công tới các hắc võ sĩ đừng gần đó. Mỗi thương đều tốc độ như nhau, nhưng thương này còn bá đạo hơn thương kia. Mấy hắc võ sĩ vô cùng hoảng sợ nhìn đầu thương và thích khách toát ra sát khí lạnh như băng này. Cương đao trong tay bọn họ đồng thời đón đánh các nhát thương phát ra hàn quang trên đầu, tiếng va chạm giữa đầu thương và lưỡi đao khiến không khí xung quanh họ đều chấn động.
Cánh tay của các hắc võ sĩ đều bị chấn động, phát run lên, mấy người tức thì bị cương đao chấn cho ngã lăn ra trên mặt đất. Trường thương Triệu Tử Văn đánh đến đâu là thắng đến đó, không gì cản nổi. Đầu thương bá đạo lập tức đâm rất nhanh vào những hắc võ sĩ bị rơi binh khí. Chỉ thấy máu tươi tuôn trào, mấy người trực tiếp bị xuyên cả tim.
- Giết!
Hắc võ sĩ cũng không e ngại thân thủ của hắn mà lửa giận lại càng bị kích thích. Bọn họ nổi giận gầm lên một tiếng, giơ cao cương đao trong tay ra sức bổ tới Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng, chuyển thủ thành công, ngưng tụ toàn bộ sức lực toàn thân quét ra một thương kinh thiên động địa. Trên thân thương phát ra những ánh sáng lóa mắt. Mấy hắc võ sĩ đang xông lên phía trước đối mặt với đối thủ hùng mạnh và có thế tấn công linh hoạt, sắc bén nhưng ý chí chiến đấu vẫn kiên cường, từng đao chém ngang trên thân thương của đối thủ. Có điều lực va đập dữ dội làm cho bọn họ không thể không bước thoái lui.
"Cheng, cheng, cheng!" Thần binh Hổ Đầu Thương và cương đao va chạm mãnh liệt, phát ra những tia lửa, thanh âm như muốn rạch nát cả không khí. Đám hắc võ sĩ đang xông lên ngơ ngác nhìn những mảnh đoạn đao trong tay đến xuất thần. Vì sao cây thương này lại cường ngạnh đến thế?
Bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, phản ứng rất nhanh, liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước, để những hắc võ sĩ phía sau lại xông lên tiếp.
La Thanh Yên vẫn qua lại tự nhiên trong đám hắc võ sĩ như chốn không người. Thân ảnh quỷ mị khiến cho đám hắc võ sĩ đến cả tà váy dài của nàng cũng không chạm vào được. Kiếm pháp mau lẹ, linh hoạt và sắc bén, từng kiếm từng kiếm lướt qua yết hầu. Khôi giáp dày và nặng mà bọn họ mặc, đối với Bạch Phát Ma Nữ mà nói thì căn bản không có chút tác dụng nào.
Trường kiếm trong tay nàng đột nhiên phát ra những tiếng rít như long ngâm (rồng gầm), thân kiếm kêu ong ong vũ động, tiếng gió như tiếng khóc, sát khí lạnh lẽo lay động trong không gian, kích động trong lòng mỗi hắc võ sĩ. Lúc này bọn họ mới có cảm giác cái chết sao mà gần đến thế.
La Thanh Yên dễ dàng tránh thoát khỏi màn mưa đao dày đặc, lui về phía sau hai bước, lại cúi người tiến lên, trong nháy mắt đã lướt qua cổ hai người, máu phun ra thành vòi, nhưng một giọt cũng không chạm tới váy nàng được. Đội võ sĩ nhìn mà không khỏi kinh hồn táng đởm. Thân thủ thế này là đến mức nào cơ chứ. Quả thực là cao thủ cùng cấp bậc với Các chủ!
Mọi người đều hít sâu một hơi, nhưng bọn họ đều là những chiến sĩ kiêu ngạo, cho dù chết trận cũng không dễ dàng lui bước, ngược lại lại tiếp tục tiến lên, không ngừng bổ sung lẫn cho nhau. Cứ thế lui lui tới tới, Triệu Tử Văn và La Thanh Yên cơ hồ là dậm chân tại chõ, căn bản là không thể phá tan được phòng tuyến hắc võ sĩ.
- Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?
Thủ lĩnh hắc võ sĩ đội mũ giáp sắt màu đen, không thấy rõ được tướng mạo. Gã đứng sau mấy trăm tướng sĩ, nhìn từng đám từng đám người bọn họ ngã xuống, khóe miệng không ngừng co giật. Đây đều là những hắc võ sĩ mà Các chủ đã nhiều năm khổ tâm tài bồi, làm sao khi đứng trước mặt bọn họ lại giống như sơn dương đợi bị làm thịt hết cả vậy?
"Bịch" một thương nữa của Triệu Tử Văn lại đánh cho một hắc võ sĩ ở gần người bay rớt ra bên người. Thương pháp của hắn không thể đạt tới mức độ nhanh, chuẩn, độc như La Thanh Yên, cho nên không thể dễ dàng chặt vào cổ họng bọn hắn. Mà khôi giáp của hắc võ sĩ đều là từ huyền thiết luyện thành, rất khó phá vỡ được, chỉ có thể dựa vào va chạm của đầu thương và khôi giáp mà làm bọn họ chấn thương. Chẳng qua là nhiều người đều bị va chạm mãnh liệt giữa trường thương và khôi giáp mà chấn động đến hộc máu mà chết. Có thể thấy được chỗ bá đạo trong lực lượng của hắn.
- Đây là tổng đà của Ám Kiếm Các phải không? Ta và vị tỷ tỷ này vừa đến đi xem vòng quanh thôi, luôn tiện vấn an lão bằng hữu Sở Thăng. Chẳng lẽ đây lại là đạo đãi khách của các ngươi sao?
Triệu Tử Văn lùi về phía sau một bước, cười ha hả, nói.
- Thích khách ngươi giết nhiều thủ hạ của ta như thế lại còn dám can đảm tự xưng là bằng hữu của Các chủ ư?
Thủ lĩnh của hắc võ sĩ cố nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh nói:
- Hôm nay ngươi và nữ tử này đừng hòng rời khỏi đây được!
Triệu Tử Văn lại cười nói:
- Sao nào? Còn muốn lưu ta lại ngủ đêm ư? Chỗ ở của nhân yêu, có lẽ ta ở không quen đâu .......
La Thanh Yên nhìn Triệu tướng quân đang múa mép khua môi này, còn không biết là hắn có tâm tư đùa cợt đến thế nào nữa, không phải là định nghỉ ngơi một lát đấy chứ. La Thanh Yên thản nhiên nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa! Lao ra nhanh lên đi.