Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 309: Chế tạo thành công



Tên lệnh của Triệu Tử Văn phát ra lúc khẩn cấp báo cho Điền Hổ là một cách công cụ truyền tin. Lúc trước Triệu Tử Văn từng cảm thán, tưởng rằng cuộc hắn vốn tưởng răng thế giới càng về sau càng tiến bộ nhưng không ngờ nó lại càng lạc hậu.
Triệu Tử Văn nghiêm nghị cưỡi ngựa từ từ đi xuống sườn núi, ngay cả một bước cũng không dám lơ là. Hắn không thể để cho bọn sát thủ sớm phát giác ra là hắn đang đến. Bỗng nhiên hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao trong khu rừng này lại không có một chút sát khí nào? Thật là kỳ quái.
Hắn ở trên chiến trường đã từng trải qua biết bao nhiêu trận chiến, cho nên rất nhạy cảm. Nhưng hôm nay hắn lại không hề phát hiện ra một chút sát khí nào, chẳng lẽ ở sườn núi này toàn ẩn nấp những cao thủ như Sở Thăng hay sao?
Bỗng nhiên, một luồng ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu vào khuôn mặt của hắn. Trước mắt hắn bỗn nhiên sáng ngời, tựa hồ như có một cảm giác "ánh sáng hiện ra từ trong bóng tối". Tiểu đình trên sườn núi đã hiện ra trước mắt hắn.
Phảng phất tựa như ở trong tiểu đình đó có một người nào đó. Tuy hắn không nhìn thấy rõ mặt nàng nhưng dựa vào dáng người yểu điệu này thì Triệu Tử Văn có thể biết được đây chính là một vị nữ tử. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tô Uyển Nhu ư? Triệu Tử Văn có một cảm giác nữ tử trong tiểu đình đó chính là Tô Uyển Nhu. Thế nhưng hắn cũng không sốt ruột tiến tới ứng cứu mà nhìn quanh bốn phía, đánh giá địa hình xung quanh. Tiễn lệnh trong ngực hắn lúc nào cũng sẵn sàng, tuy nhiên phải chờ cho đến khi nào cứu được Tô Uyển Nhu về bên người thì mới có thể phóng ra.
Trong đình chỉ có một người nhưng Triệu Tử Văn không thể nhận định được ở xung quanh có địch nhân vây quanh hay không. Tuy vậy, hắn vẫn luôn luôn cẩn thận.
- Cha!
Hắn tính toán một hồi trong lòng rồi vung roi quất mạnh một cái vào mông con ngựa. Con tuấn mã hí dài nhấc hai chân trước lên rồi phi nhanh , trong nháy mắt nó đã tiến gần vào trong tiểu đình.
Tô tiểu muội ở trong đình sợ tới mức run bần bật. Thấy một con chiến mã bỗng nhiên phi về phía mình, nàng có thể không sợ sao chứ?
Hắn dự tính rằng khi ngựa của mình xông vào trong tiểu đình thì thích khách nhất định lao ra. Nếu như đối phương tiến ra từ bốn phương tám hướng thì nhất định phải phóng lệnh tiễn ra, dùng tiểu đình làm trung tâm ngăn cản thế công của bọn chúng. Như vậy thì chờ cho đến khi Điền Hổ tới cứu viện thì hắn đã có thể ôm Tô Uyển Nhu lên tuấn mã mà lao ra ngoài.
Nhưng mà kế sách đó của Triệu Tử Văn đã không thể phát huy tác dụng bởi vì cả rừng cây không hề có một bóng người, vẫn vô cùng yên tĩnh như lúc bình thường.
- Tại sao không có ai lao ra?
Triệu Tử Văn dở khóc dở cười nhìn bốn phía. Hắn thầm nghĩ mình vừa rồi nghĩ cả nửa ngày mới được kế sách, chẳng lẽ tất cả đều uổng phí hay sao?
Tô Uyển Nhu vốn đang kinh hãi bỗng nhìn thấy nam tử cưỡi chiến mã thì lập tức vui mừng kêu lên:
- Triệu tướng quân!
Triệu Tử Văn bỗng nhiên có một cảm giác chuyện nay thật không đúng, cảm giác này thật khó nói nên lời. Hắn nhìn thấy Tô Uyển Nhu đang bị trói chân thì vội vàng xuống ngựa cởi ra cho nàng rồi vội vàng hỏi:
- Uyển nhu, cô nương không sao chứ?
Cho dù Tô Uyển Nhu trên thông thiên văn, dưới là kỳ tài nhưng dù sao cũng là một nữ tử. Đêm qua nàng bị người ta đánh ngất xỉu rồi mang đến nơi này thì có thể không sợ hãi được sao?
- Ta không sao.
Tô Uyển Nhu hơi run rẩy, từ từ đứng lên. Có lẽ nàng bị trói đã lâu, hai chân đau nhức nên đi đứng có phần loạng choạng. Triệu Tử Văn thấy vậy liền vội vàng tiền tới ôm lấy thân hình thon thả của nàng vào lòng. Sắc mặt Tô Uyển Nhu liền trở nên tái nhợt, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ ửng, nàng khẽ nói:
- Tử Văn, cám ơn ngươi đã đến cứu ta!
Thật là kỳ quái, không hề có một cái bẫy nào, chẳng lẽ kẻ chủ mưu đằng sau chỉ bắt Tô tiểu muội tới đây để đùa giỡn với ta thôi sao? Đôi mắt Triệu Tử Văn thấp thoáng xuất hiện vẻ sắc lạnh, hắn tin rằng người đứng đằng sau nhất định sẽ không làm chuyện nhàm chán như thế này, nhất định trong này có âm mưu gì đó.
Bỗng hắn nhớ lại tờ Hoa Hạ nhật báo sáng nay thì đôi mắt lập tức sáng lên:
- Không xong, là kế điệu hổ ly sơn!
Điệu hổ ly sơn ư?
Đôi mắt Tô Uyển Nhu hiện lên một vẻ nghi hoặc. Nàng cảm nhận được sự nóng hổi từ ngực của Triệu tướng quân thì khuôn mặt liền ửng đỏ lên. Tâm tình e ngại dần dần giảm xuống, nàng liền khẽ nói:
- Tử Văn, Điệu hổ ly sơn gì vậy?
Nàng cúi đầu nghĩ lại. Đêm hôm qua nàng bị một người áo đen mang đến, để ở đây rồi đột nhiên rời đi. Nàng không thể hiểu được rốt cục chuyện gì đã xảy ra.
- Tử Văn, chẳng lẽ có người cố tình dẫn dụ ngươi đến nơi này, để phải bỏ cuộc lâm triều hôm nay sao?
Đôi mắt Tô Uyển Nhu hơi sáng lên, thâm sâu nói.
Triệu Tử Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ tử thông minh tuyệt đỉnh này khiến cho Tô Uyển Nhu thẹn thùng đỏ cả mặt.
Sau một lúc lâu, Tô Uyển Nhu mới vội vàng nói:
- Tử Văn, hôm nay triều đình có việc phải thương nghị chuyện gì vậy? Có phải là về hôn sự của An Ninh không?
Triệu Tử Văn nhíu mày, đây chính là chuyện mà hắn lo lắng. Sáng nay tờ báo Hoa Hạ nói rất đúng, vương tử Hung Nô Thát Bạt Khuê sắp về nước, chuyện thành thân sẽ sắp phải thương nghị. Hôm nay đột nhiên xuất hiện chuyện này thì chỉ có thể giải thích đó là kế điệu hổ ly sơn, làm cho mình không cách nào tham gia thương nghị chuyện đó được. Khiến cho âm mưu bắt công chúa An Ninh phải lấy chồng xa được thành công.
- Thác Bạt vương tử sắp tới sẽ trở lại Hung Nô.
Sắc mặt Triệu Tử Văn trở nên trầm trọng, hắn từ từ nói.
Trở lại Hung Nô sao?
Đôi mắt Tô Uyển Nhu trở nên sáng ngời, nàng lo lắng nói:
- Bọn xấu dùng kế để dụ ngươi tới đây có phải là muốn…
- Ta cũng không biết hoàng thượng có khăng khăng quyết định chuyện này không.
Triệu Tử Văn thấp giọng thở dài.
- Nếu như người đứng sau chuyện này thật sự muốn dẫn dụ ta tới đây để ta bỏ qua cuộc lâm triều hôm nay thì chỉ sợ chỉ vì chuyện thương nghị việc kết thân với Hung Nô.
Tô Uyển Nhu vội vàng nói:
- Tử Văn, chúng ta mau trở lại Hoài vương phủ.
Triệu Tử Văn đã đáp ứng với Hạng An Ninh là sẽ không để nàng đi lấy chồng xa ở Hung Nô. Hắn không muốn thất tín với người khác cho nên vội vàng lên ngựa, kéo thân hình thon thả của Tô Uyển Nhu lên chiến mã, để nàng ngối trước mình.
Tô Uyển Nhu khẽ ưm một tiếng. Gò má của nàng hơi ửng đỏ. Bây giờ nàng đang ngồi chung với Triệu Tử Văn một con ngựa, hơn nữa lại còn dựa sát vào nhau, thật là mắc cỡ chết đi được!
- Cha!
Thời gian khẩn cấp cho nên Triệu Tử Văn không chiếm tiện nghi của Tô tiểu thư. Hắn vội vàng quất ngựa phi đi.
Thông qua cuộc trò chuyện với Tô Uyển Nhu, Triệu Tử Văn đã hiểu ra. Kẻ bắt cóc đã đánh nàng ngất xỉu, đặt ở tiểu đình rồi biến mất không còn tung tích gì nữa.
Đại tiểu thư, Hạ Bình, Bảo Nhi, Lý Dịch An đều có cao thủ bảo vệ, duy chỉ có Tô Uyển Nhu là không có cho nên đây cũng là nguyên nhân mà bọn bắt cóc nhắm tới nàng.
May mà Tô tiểu thư bị bắt lúc canh bốn chứ nếu không cả đêm nàng phải ở sườn nũi yên tĩnh này thì có mà bị hù dọa chết mất. Triệu Tử Văn nhận thấy thân hình của nàng đang khẽ run nhè nhẹ thì trong lòng thầm cảm thán. May mà Tô Uyển Nhu là một nữ tử kiên cường, chứ người khác chỉ e rằng đã sợ chết khiếp.
- Tử Văn, Gia Cát liên nỗ đã chế tạo thành công.
Tô Uyển Nhu khẽ nói. Ở trong lồng ngực của Triệu tướng quân, cảm thụ khí phách nam tử của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái.
- Chế tạo xong rồi sao?
Triệu Tử Văn ngạc nhiên mừng rỡ hỏi:
- Có thật không, đã kiểm tra tầm bắn và uy lực của nó chưa?
Tô Uyển Nhu lắc lắc đầu nói:
- Chưa thử, hôm qua vừa mới chế tạo xong, vốn định chờ tướng quân ngươi kiểm tra thì đêm qua lại xảy ra chuyện này, hi vọng quỷ kể của kẻ xấu không thành công nếu không ta khó mà chuộc tội được với người khác.
m mưu này khá hay chỉ là thông qua chuyện Thác Bạt vương tử sắp trở về Hung Nô thì không khó đoán việc Thác Bạt Khuê muốn nói chuyện kết thân trong buổi lâm triều hôm nay. Nếu như hoàng thượng vẫn kiên quyết việc này, mà nhân vật quan trọng là Triệu đại nhân lại không có mặt thì việc kết thân này sẽ rất khó có thể xoay chuyển.
Tô Uyển Nhu vô cùng thông minh cho nên tại sao không biết có người định ám hại Triệu tướng quân chứ? Nàng bị người ta bắt đi khiến cho Triệu tướng quân lại không có cách nào lâm triều sớm. Chuyện này cho dù không phải thuộc về trách nhiệm của nàng thì nàng cũng sẽ áy náy không thôi.
Hai người cũng không biết khi lâm triều sẽ diễn ra chuyện gì nhưng Triệu Tử Văn đã sớm nghe quận chúa nói qua rằng bọn họ đã tính toán xong tất cả. Hắn do dự một lúc rồi nói:
- Chúc ta về phủ Tô phủ trước để kiểm tra uy lực của Gia Cát liên nỗ.
Bây giờ thì buổi lâm triều cũng vừa mới kết thúc. Nếu như bọn họ quả thật có âm mưu nhắm tới quận chúa thì Triệu Tử Văn vô phương xoay chuyển trời đất. Bởi vì thánh chỉ đồng ý việc kết thân đã được ấn dấu ngọc tỷ xuống đó thì bất luận là ai cũng không thể thay đổi được.
Bây giờ hắn chỉ có thể tới Tô phủ chờ Tô thái sư trở về sau đó hỏi Tô thái sư sự tình về chuyện lâm triều hôm nay, thuận tiện kiểm tra uy lực của Gia Cát liên nỗ. vũ khí này đối với Đại Kinh kỵ quân là một vật vô cùng trọng yếu.
Triệu Tử Văn vốn cho rằng kẻ chủ mưu phía sau vì Gia Cát liên nỗ mà bắt cóc Tô Uyển Nhu không ngờ bọn chúng lại vì để cho việc kết thân được thành công.
- Cha.
Hắn quất roi một cái, phi trên đường trong hoàng thành nhanh chóng đi tới trước cửa Tô Phủ. Nha hoàn Tô phủ nhìn thấy tiểu thư trở về thì lập tức khóc lóc chạy tới nức nở trước mặt nàng:
- Tiểu thư, người không bị sao chứ?
Trên mặt Tô tiểu thư liền nở ra một nụ cười thản nhiên:
- Ta không sao, gia gia đã trở về chưa?
- Thái sư vẫn chưa về.
Thấy tiểu thư vẫn bình thường, nha hoàn này liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.