- Chà, ta muốn uống canh hạt sen. Triệu Tử Văn liếm môi khô… nhìn Bảo nhi thẹn thùng nói. Thấy khuôn mặt đại ca hơi tái nhợt, nàng chắc rằng cuộc sống gần đây của đại ca đã phải chịu nhiều khổ cực cho nên khẽ gật đầu: - Đại ca, muội đi làm ngay cho huynh đây. Nói xong nàng vội vàng bước nhanh xuống bếp. - Đại ca, huynh muốn ăn gì, muội cùng với Bảo nhi đi làm cho huynh. Lý tài nữ nhấp nháy đôi mắt đầy nước mắt, nhẹ nhàng nói. Triệu Tử Văn khẽ vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của Lý tài nữ rồi cười nói: - Bây giờ ta chỉ muốn uống canh hạt sen, muội đi phụ với Bảo nhi đi. Bảo nhi đang có thai, có một người giúp đỡ vẫn tốt hơn, Lý tài nữ quả nhiên là người tinh tế. Lý tài nữ vô cùng thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, đi theo Bảo nhi vào trong nhà bếp. Triệu Tử Văn từ từ đi theo sau hai người Đại tiểu thư và Tô Uyển Nhi, hắn nở ra một nụ cười xấu xa: - Thời gian này có nhớ ta không? - Bại hoại! Nước mắt đại tiểu thư cuồn cuồn rơi xuống, nàng lao vào trong người hắn, đánh vào bộ ngực của hắn: - Chàng đột nhiên mất tích, tra tấn thiếp, thiếp hận chàng chết đi được. Cách biểu lộ cảm xúc của Đại tiểu thư không giống người khác, nước mắt nàng rơi xuống như mưa. Triệu Tử Văn cười lớn một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Đại tiểu thư, hận không thể cắn một cái. Tô Uyển Nhu cuối cùng cũng không kìm được, đến gần hắn khẽ nói: - Tử Văn, thiếp rất nhớ chàng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Ôm lấy thân hình thon thả của Tô Uyển Nhu, cảm thụ được cơ thể đầy đặn của nàng, tinh thần Triệu Tử Văn khẽ rung động: - Ta cũng nhớ nàng. Gò má Tô Uyển Nhu hơi ửng đỏ, khuôn mặt thành thục vũ mị động lòng người hiện ra. Từ Quỷ Môn quan trở lại bây giờ Triệu Tử Văn cảm nhận được tình cảm nồng đậm của hai hồng nhan tri kỷ thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn không có mong muốn gì lớn, chỉ cần lấy được các nàng, cùng các nàng trải qua cuộc sống hạnh phúc là đã mãn nguyện. - Tử Văn, có phải chàng bị thương không? Tô Uyển Nhu thấy hô hấp của Triệu Tử Văn có vẻ hơi dồn dập thì đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên trên mạch của hắn. Một lúc sau, lông mày của nàng khẽ nhăn lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng: - Tử Văn, mạch chàng rất yếu, tại sao lại bị trọng thương nặng như vậy? Lời nói này vừa thốt ra, khuôn mặt Đại tiểu thư đã có ánh lệ nơi hốc mắt, nàng vô cùng lo lắng nói: - Tử Văn, thiếp mời ngự y đên xem sao. Tiểu ny tử Lăng nhi quên mất câu mà Triệu Tử Văn vừa nói, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn run run: - Tướng công, sư phụ có làm sao không, chàng làm sao mà bị thương? - Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, an dưỡng vài ngày sẽ hết. Hắn vốn định yên tĩnh thêm mấy ngày nữa nên cũng không muốn náo động cho kinh thành biết. Sau khi đã khỏe mạnh rồi mới lo liệu mọi chuyện. - Tại sao không thấy Hạ Bình cùng với Mộ Phỉ? Thấy dáng vẻ đau khổ của chúng nữ, Triệu Tử Văn vội vàng nói qua chuyện khác. Với y thuật của Tô Uyển Nhu thì cũng không cần mời ngự y, nàng hướng về phía Triệu Tử Văn nói: - Hạ Bình mấy ngày hôm nay bị sốt cao không dứt, Mộ Phỉ hiện đang chăm sóc muội ấy. Sốt cao không dứt ư? Tiểu nha đầu này thật đáng thương! Triệu Tử Văn nghĩ tới Hạ Bình đã mất đi phụ thân, người có thể khiến nàng dựa vào duy nhất trên thế gian này chỉ còn lại là mình, mình lại đi liền cả tháng, nàng không bị bệnh mới là chuyện lạ. Triệu Tử Văn cảm thấy lo lắng, vội vàng đi tới khuê phòng của Hạ Bình. Thấy Triệu Tử Văn lo lắng đến nỗi không để ý tới thương thế, chúng nữ Lăng nhi cũng vội vàng đi theo sau hắn, chỉ có Tô Uyển Nhu là quay về chỗ Thái sư phó để lấy linh dược trị thương. - Tướng công, người đi chậm một chút. Sợ rằng thân thể tướng công gặp chuyện gì, Dư Tử Lăng vội kêu lên. Triệu Tử Văn dừng bước lại, hắn nhìn Lăng nhi đuổi theo phía sau thì trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười. Tiểu nha đầu này vẫn luôn liều lĩnh như vậy. Có lẽ bởi vì Lăng nhi mới mười chín tuổi, vẫn chưa chính chắn nên Triệu Tử Văn cũng không trách cứ, hắn dẫn Lăng nhi đi vào trong khuê phòng của Hạ Bình. Trên đường đi, đột nhiên Lăng nhi hỏi: - Tướng công, có phải Sở Thăng đánh chàng bị thương không? Đánh bị thương ư? Triệu Tử Văn thiếu chút nữa thì chết ở trong tay hắn nên khẽ gật đầu. Hắn cảm thấy vẻ tức giận ở trong mắt Lăng nhi thì an ủi nàng: - Tuy ta bị hắn đánh bị thương nhưng sau đó ta đã liên thủ với sư phụ giết chết hắn. - Đáng chết! Đôi mắt xinh đẹp của Lăng nhi hiện ra một vẻ sát ý lạnh lùng, hoàn toàn không giống như một người sắp làm mẹ. Nàng oán hận nói khiến cho Hạ Vũ Tình ở bên cạnh cảm thấy hơi kinh ngạc. Thấy Lăng Nhi vẫn còn vẻ hung hãn như trước, Triệu Tử Văn cảm thấy hơi dở khóc dở cười. Tử Lăng ý thức được vừa rồi mình có hơi thất thố, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, nhỏ nhẹ nói: - Tướng công, sư phụ không trở về cùng chàng sao? Triệu Tử Văn nghe nàng nói thì buồn bã, hơi chột dạ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: - À, có theo ta từ Đào hoa cốc trở về. La các chủ đột ngột bỏ đi không biết đến chỗ nào, ta cũng không đoán được. - Vậy à, tại sao sư phụ không đến tìm muội nhỉ? Hai bờ má Lăng nhi phồng lên, quả nhiên có một chút bất mãn. - Tử Văn, huynh… Hạ Vũ Tình ở bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, đột nhiên cất tiếng. Dường như hiểu Hạ Vũ Tình định nói điều gì, khuôn mặt Dư Tử Lăng khẽ cúi xuống. Thấy dáng vẻ lo lắng của hai vị tiểu thư, biết là có chuyện không tốt xảy ra, Triệu Tử Văn liền hỏi thử: - Hung Nô và Đại Kinh đã khai chiến ư? Hạ Vũ Tình gật đầu: - Một tháng trước, Hung Nô đã xuôi nam, công phá một số tòa thành, thế tới rất hung hãn. Phụ thân đã suất lĩnh binh mã ngăn cản nhưng vô lực, lúc này bọn chúng đã chiếm được hai thành trì. Hạ Vũ Tình nói đến đây sợ ảnh hưởng đến thương thế của hắn nên dừng lại. Trường thành hùng vĩ đã hoàn thành một nửa ở phương bắc, chỉ còn thiếu một chút nữa sẽ xây dựng hoàn thành để cản bước tiến của quân Hung Nô. Hung Nô dường như cũng hiểu rõ điều này cho nên trong vòng một tháng liền xuôi nam, đem những trường thành sắp xây hủy diệt toàn bộ với lòng dạ muốn chiếm đoạt cả Trung Nguyên. Công trình to lớn này do Triệu Tử Văn khởi xướng, hắn làm sao không hiểu tầm quan trọng của nó với Đại Kinh. Thành vong thì quốc vong, trường thành chỉ còn có hai tòa cuối cùng, như vậy nghiễm nhiên Đại Kinh cũng sắp bị thiết kỵ Hung Nô tiêu diệt. Lúc này, Triệu Tử Văn tuy có một đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhưng mà chỉ có hai nghìn binh mã, làm sao địch lại hàng vạn thiết kỵ Hung Nô? Bây giờ muốn phát triển số lượng kỵ binh thì vẫn còn lâu mới đủ, xem ra Đại Kinh lúc này đã tràn ngập nguy cơ. Thấy tướng công chau mày, ánh mắt Dư Tử Lăng trở nên phức tạp. Nàng biết rõ chiến trường khốc liệt, tướng quân ra đi sẽ gặp phải nguy hiểm. Thế nhưng hy vọng của Đại Kinh hôm nay dường như chỉ có thể dựa vào mình Triệu Tử Văn mà thôi. - Tướng công, Lăng nhi không muốn chàng đi. Nữ nhân ai mà chẳng ích kỷ, Dư Tử Lăng nghẹn ngào nói. Triệu Tử Văn cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Lăng nhi. - Đây là trách nhiệm của tướng công, ta phải đi. Thân thể Hạ Vũ Tình khẽ run lên, hai tay nàng nắm chặt vai Triệu Tử Văn: - Tử Văn, thiếp sẽ mãi mãi chờ chàng, nếu chàng chết trận nơi sa trường, thiếp cũng không sống một mình. Khóe mũi Triệu Tử Văn đau xót, hắn nhìn Đại tiểu thư bình thường lạnh lùng này, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi cười nói: - Ta sẽ trở lại, ta khi dễ Đại tiểu thư vẫn chưa đủ mà. Đôi mắt biếc của Hạ Vũ Tình hơi có ánh lệ, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, nàng hờn dỗi một tiếng: - Vô lại. - Tướng công, thiếp cũng vĩnh viễn chờ chàng. Lăng nhi cũng không hề yếu thế nói theo: - Còn có con của chúng ta nữa. Dưới ánh mặt trời, bụng của nàng khẽ nhô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng nhi tràn đầy mẫu tính. Triệu Tử Văn khẽ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Trong lòng hắn thầm nghĩ, với thế cục của Đại Kinh lúc này thì xem ra mình phải ra chiến trường. Vừa nghĩ, chân hắn vừa bước tới khuê phòng Hạ Bình. Hắn khẽ đẩy cửa phòng ra, lúc này đập vào mắt hắn là một nữ tử đang sưởi ấm bên lò than. Đôi mắt nàng sáng như sao, hai đầu lông mày hiện ra một vẻ đầy vũ mị. Ánh sáng của chậu than soi rõ khuôn mặt nàng hiện lên một vẻ diễm lệ, động lòng người khôn tả. Nghe thấy tiếng động ngoài của, nữ tử này vô thức ngoảnh đầu lại. Khi nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân quen thuộc kia, nàng hơi sững sờ một lúc, sau đó vừa mừng vừa sợ lao tới bên cạnh hắn. Toàn thân nàng nhào vào lòng hắn, gò má hơi ửng đỏ. Triệu Tử văn cảm thấy một luồng khí ấm áp, hắn nghiêm mặt nói: - Mộ Phỉ, Hạ Bình sao rồi? Lông mày Lương Mộ Phỉ nhăn lại, nàng hừ một tiếng nói: - Trong lòng chàng chỉ có Hạ Bình sao? Triệu Tử Văn nghe vậy thì hơi kinh ngạc, xem ra nữ tử này đã ăn dấm chua. - Chàng có biết không? Chàng bặt tin nhiều ngày như vậy khiến cho thiếp rất lo lắng. Lương Mộ Phỉ thay đổi hẳn tính tình thường ngày, nghẹn ngào nói. Nhìn lệ quang trong mắt Mộ Phỉ, Triệu Tử Văn sốt ruột muốn biết tình hình của Hạ Bình cho nên ôm chặt lầy nàng, dịu dàng nói: - Nha đầu ngốc, đây không phải là ta lo cho bệnh tình của Hạ Bình sao, đợi đến khi… Câu nói phía sau Triệu Tử Văn dùng một thanh âm vô cùng thấp thốt lên. Nhận thấy ánh mắt khác thường của Lăng nhi và Hạ Vũ Tình, khuôn mặt Lương Mộ Phỉ hơi ửng đỏ, lông mày nhăn lại, xuân ý vũ mị vô cùng. Sau khi thu phục được Lương Mộ Phỉ, Triệu Tử Văn đi tới giường nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Bình. Hắn hơi đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu này.