Dưới sự tấn công như lang như hổ của đạo quân Hung Nô công thành, hết lớp này đến lớp khác người Hung Nô nâng các thanh cọc gỗ thật lớn, hung hăng đập vào cửa thành, tiếng sau kinh người hơn tiếng trước. Khí thế của đại quân Hung Nô hoàn toàn có thể dùng từ "sĩ khí như cầu vồng" để hình dung. Triệu Tử Văn trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Tướng sĩ Đại Kinh đã liên tiếp bỏ mấy tòa thành rồi, chưa bao giờ có kiên trì tỉnh ngộ, cứ tiếp tục như thế, khí thế của Đại Kinh chắc chắn càng lúc càng xuống thấp. Đến lúc đó thực sự là không chiến mà thua. Nhất định là phải thắng một trận chiến! Để cho đại quân Hung Nô nếm mùi quả đắng. Triệu Tử Văn khẽ cắn môi, không chút hoang mang hỏi: - Nguyên soái, đại quân Hung Nô là ai lãnh binh? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Triệu Tử Văn biết rõ điều này, nên không bỏ qua được. Hạ Anh Kiệt nghiêm mặt nói: - Theo thám tử hồi báo, Thống soái tối cao nhất của đại quân Hung Nô là Tam Hoàng tử Thác Bạt Khuê. Thác Bạt Khuê chúng ta cũng không cần phải lo lắng. Cơ bản là Phó Thống soái chính là Đại tướng quân Hung Nô Hoàn Nhan Liệt. Triệu Tử Văn nao nao. Tuy rằng đã đoán ra là có Hoàn Nhan Liệt nhất định sẽ ở trong quân, nhưng đối với sự xuất hiện của Tam Hoàng tử Thác Bạt Khuê, Triệu Tử Văn quả thật có chút cảm giác như ngoài ý muốn. Thác Bạt Khuê là Thống soái tối cao nhất, trong lòng Triệu Tử Văn thầm cân nhắc. Thác Bạt Khuê này chắc là muốn cướp công, cho nen mới tranh thủ vị trí Thống soái tối cao nhất trong chuyến xuôi Nam lần này. Thác Bạt Khuê tính tình lỗ mãng, cũng không phải là người lĩnh binh tốt nhất. Thấy hắn đang cân nhắc, tất cả các tướng lĩnh đều đứng một bên chờ đợi. Tuy rằng không biết Triệu tướng quân đang mưu tính cái gì, nhưng bọn họ không dám có chút nào bất kính, đều tĩnh tâm chờ đợi sự phân phó của Triệu tướng quân. Sau một thời gian chừng uống cạn chung trà, khóe miệng Triệu Tử Văn nhếch lên một tia cười lạnh. Tiếp theo, hắn phun ra một câu làm người ta chấn kinh: - Nguyên soái, ta muốn để các tướng sĩ ném đá tận lực không cần đập trúng vào người. Lời này vừa nỏi a, những người có mặt đều sợ hãi. Hạ Nguyên soái sững sờ trợn mắt ra nhìn, không biết nên nói cái gì cho phải nữa. Tảng đá đến mấy chục cân, vác lên từ dưới thành phải đi từng bước một, hơn nữa là có tác dụng đối phó tốt nhất với quân Hung Nô đang leo thang. Chỉ cần không phải là mắt mờ đi thì gần như cứ ném là trúng, lại còn một tảng đá là một mạng luôn. Giờ không công phí thể lực vác tảng đá lớn lên thành lâu không nói, lại còn mang tảng đá lớn tặng không cho xe bắn đá của Hung Nô tận dụng lại. Những tướng lĩnh không hiểu rõ về Triệu Tử Văn thiếu chút nữa thì uất đến hộc máu, trong lòng thầm nghi ngờ, xem ra Triệu tướng quân chỉ là kẻ hư danh mà thôi. Trong lúc mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì Triệu Tử Văn lại cười nói một cách tràn ngập thâm ý: - Hơn nữa, ném càng sai lệch lại càng tốt! Điền Hổ đương nhiên không tin rằng Triệu Tử Văn có thể làm những chuyện ăn không ngồi rồi như thế được. Nhưng y cũng không biết rõ là Triệu huynh rốt cuộc là muốn làm gì. Tào Thành thì vân vê chòm râu, nhàn nhạt nói: - Nói vậy biện pháp Triệu tướng quân thực hiện lần này đương nhiên là sẽ có dụng ý rồi. Ném loạn đá lớn xuống dưới thành, có thể có dụng ý mang lại ích lợi gì kia chứ? Các tướng sĩ đều mờ mịt, nhưng vừa mới rồi Hạ Nguyên soái đã phân phó, ai không nghe lời ---- Chém! Bọn họ không dám cãi lại quân lệnh, ôm quyền nói: - Hạ quan tuân mệnh! Trong thâm tâm Hạ Anh Kiệt có chút bồn chồn. Ông đã có chút dao động muốn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra rồi. Nhưng nói ra thì cũng như nước đổ lá khoai, dù gì thì gì, Triệu Tử Văn vẫn là vị hôn phu của Tình Nhi, không tin hắn thì tin ai đây. Trong thâm tâm Hạ Anh Kiệt không khỏi có chút khó xử. Thôi thì để Triệu Tử Văn cứ nháo nhào lên đi vậy, không phải chỉ là mấy tảng đá thôi sao. Nhưng mà, Triệu Tử Văn đột nhiên đứng bên cạnh ông, nói khẽ vào tai ông bằng một giọng cực nhỏ: - Nguyên soái, đây chỉ là một việc nhỏ thôi. Sau này ta còn phải phân phó một đại sự nữa cơ. Đại sự? Hạ Anh Kiệt nghe xong thầm nuốt nước miếng, trên trán bắt đầu vã mồ hôi lạnh. Đại sự này là cái gì thế không biết. Nhưng mà Hạ Anh Kiệt là nhân vật anh hùng đến mức nào, đâu có thể dễ dàng bị hù dọa như vậy được. Lão lãnh đạm nói: - Triệu tướng quân có mưu kế thì cứ đưa ra. Nhưng nếu như ngươi dám chỉ huy lung tung, ta chắc chắn sẽ xử lý theo quân pháp! - Nguyên soái yên tâm. Đôi mắt Triệu Tử Văn sáng lên tia sáng lạnh, giọng nói vô cùng tự tin. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Trong đại quân Hung Nô đứng phía sau đội quân công thành, Thác Bạt Khuê đang thưởng thức cảnh Đại Kinh phòng thủ mệt mỏi, không hề có chút lực hoàn thủ nào. Ngay lúc đó, Thác Bạt Khuê nhìn thấy binh lính Đại Kinh không ngờ lại nương tay, tảng đá lớn nâng lên mà cũng vô lực rời khỏi tay, rơi ra bên ngoài, không nện trúng được vào ai cả. Người người liên tiếp nhau, rất nhiều binh lính Đại Kinh đều bị rung tay mà ném tảng đá chệch hết khỏi mục tiêu. Thác Bạt Khuê ngồi trên lưng ngựa ha hả cười to, vỗ đùi sung sướng khi người ta gặp họa, nói: - Hoàn Nhan tướng quân, ngươi nhìn coi bọn họ bị hù dọa sợ hãi mất rồi. Thật sự là rất buồn cười! Đôi mắt hổ của Hoàn Nhan Liệt đang nhìn chằm chằm vào những binh lính Đại Kinh có vẻ mềm nhũn ra kia, thầm cảm thấy có chút gì đó là không phù hợp. Nhưng gã cũng không thể nhìn ra được đó là cái gì, chỉ có thể gật đầu nói: - Xem ra chắc chắn có thể công phá được Lâm Giang Thành trong vòng một ngày ngắn ngủi thôi. Trong mắt Thác Bạt Khuê lập tức hiện lên cái cảnh ngồi phía trên Đại Hùng bảo điện ở Hoàng thành. Hơn nữa, lại được phụ vương tán thành, sẽ trở thành Thiền Vu mới của Hung Nô. Mới nghĩ đến đó thôi Thác Bạt Khuê đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi, hận không thể ngay lúc này dẫn quân tiến vào Lâm Giang Thành. Binh lính Hung Nô nhìn thấy bộ dạng vô lực yếu đuối và hoảng sợ của tướng sĩ Đại Kinh thì lại hưng phấn tru lên một tiếng như tiếng sói, tốc độ leo thang cũng đồng thời nhanh hơn, lao thẳng về phía cổng thành. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Tướng quân, vừa lòng rồi chứ? Một tướng lĩnh Bách Kiếm vị đi tới trước mặt Triệu Tử Văn, ôm quyền hỏi, trong ánh mắt có một tia bất mãn. Để binh lính thủ Hạ gian khổ mang đá lớn lên, lại tùy tiện quăng xuống dưới. Chuyện này khiến cho ai cũng không vui lên nổi. Triệu Tử Văn không để ý trả lời: - Đa tạ vị tướng lĩnh này! Nghe thấy lời nói thành khẩn của Triệu tướng quân, vị Bách Kiếm vị kia hơi sững sờ, nét mặt đỏ lên, có chút xấu hổ khó hiểu rồi vội vàng đứng sang một bên. Tướng sĩ ném đá quả thật có thiên phú diễn trò, ai nấy đều biểu hiện giống như đúc. Triệu Tử Văn rất hài lòng, tươi cười. Lời nói tiếp theo của hắn lại càng khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối: - Các tướng lĩnh nghe lệnh, để đại quân Hung Nô phá vỡ cửa thành. - Cái gì? Đến cả Tào Thiên vị là người luôn nổi danh là bình tĩnh cũng thất thanh kinh hãi. Tất cả các tướng lĩnh đều trợn ngược mắt lên, có cảm giác như muốn giết người đến nơi. Để đại quân Hung Nô phá vỡ cửa thành ư? Cũng không nhìn xem hiện giờ Hung Nô cường thế đến mức nào. Một khi cửa thành bị phá vỡ, mấy vạn thiết kỵ của đại quân Hung Nô trong nháy mắt có thể san bằng cả Lâm Giang Thành. Mười vạn binh lực của Đại Kinh làm sao có thể địch nổi hai mươi vạn quân Hung Nô được? Hạ Anh Kiệt lão luyện thế mà giờ phút này lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Thằng con rể này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ nhất thời nóng đầu, muốn quyết một trận tử chiến ngay trực tiếp với quân Hung Nô? Chẳng lẽ Triệu tướng quân nổi danh lừng lẫy lại chỉ là một kẻ mãng phu thôi sao? Vậy mà lại muốn giao phong chính diện với đại quân Hung Nô, đó không phải là trứng chọi đá sao --- Đi tìm chết thôi! - Ta nói này Triệu huynh. Hay là ngươi nói thẳng ra đi. Điền Hổ nhỏ giọng nói. Y cũng đã từng biết cái kiểu kích thích như thế của Triệu Tử Văn rồi. Cứ tiếp tục thế này, thể nào cũng bị cho Triệu huynh này dọa cho đứng tim mất. Mở cửa thành là quan hệ đến sự thắng bại trên toàn bộ chiến trường. Triệu Tử Văn biết không nói thẳng ra thì sau này rất khó khiến cho các tướng lĩnh đồng tình với mình. Trên mặt hắn toát ra một cỗ lãnh ý, gằn từng chữ một: - Dụ địch xâm nhập! Dụ địch xâm nhập? Mọi người vừa nghe xong, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý. Cũng không nhìn xem binh lực song phương có khoảng cách chênh lệch xa thế nào, thực sự không biết là dụ địch xâm nhập hay là dẫn sói vào nhà nữa. Nghĩ đến vừa rồi Triệu Tử Văn để cho binh lính ném đá lung tung, Hạ Anh Kiệt đột nhiên hiểu ra được là tại sao. Nhưng cũng không nói ra nổi nguyên cớ gì, đành phải chờ Triệu Tử Văn giải thích tiếp. - Triệu tướng quân, chẳng lẽ người không biết là quân ta chỉ có mười vạn binh lực thôi sao? Đại quân Hung Nô tận hai mươi vạn, để cho bọn chúng vào thành chẳng phải là muốn bị bọn chúng bao vây tiễu trừ tập thể hay sao? Một vị Thiên Kiếm vị tính tình hào sảng, nói thẳng ra. Triệu Tử Văn thong dong đáp: - Vị tướng quân này hẳn là hiểu được hoàn cảnh của quân ta lúc này, bại cục bị vây không ngừng, sĩ khí quân ta cũng không ngừng giảm xuống. Cứ tiếp tục như thế thì chỉ có không chiến mà bại thôi. Cho nên quân ta cần phải khẩn trương có một trận thắng lợi khiêm tốn để nâng cao sĩ khí. Khí thế của tướng sĩ Đại Kinh quả thực là đang xuống dốc không phanh. Vị Thiên Kiếm vị này không phải không biết, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: - Nhưng Lâm Giang Thành là đạo phòng tuyến cuối cùng trước Trường Thành. Nếu như lại thất thủ, đại quân Hung Nô sẽ tiến quân thần tốc, hậu quả thế nào tướng quân hẳn là hiểu được chứ? Triệu Tử Văn cười ảm đạm: - Cứ ngồi một chỗ chờ chết, không phải nên đánh cuộc một lần đi. Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không nói trước được là chúng ta nhất định sẽ thua! Khi nói chuyện, trên người hắn bất giác toát ra một khí phách bao trùm thiên hạ. Bá Vương thương phía sau lại càng làm nổi bật lên sát khí không ai địch nổi của hắn. Sự tự tin này có lẽ chỉ có Triệu tướng quân mới có thể có được thôi. Thống soái tối cao nhất Hạ Anh Kiệt vẫn chưa nói chuyện gì, đột nhiên lại nhìn Triệu Tử Văn: - Ngươi có thể mang lại được cho ta mấy phần? - Sáu phần! Triệu Tử Văn thần sắc nghiêm nghị nói. - Sáu phần! Mọi người thì thào một tiếng. Vậy mà cũng có nắm chắc được sáu phần, thực không hiểu nổi vì sao Triệu tướng quân lại tự tin đến thế. Chẳng lẽ chỉ dựa vào một đạo Kỵ binh đoàn hai ngàn người của hắn thôi sao? Sau một lúc cân nhắc, Hạ Anh Kiệt vỗ vỗ bả vai Triệu Tử Văn, nói: - Hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng! Nghe thấy lời nói này của Hạ Nguyên soái, các tướng lĩnh đều hiểu, hôm nay Đại Kinh phải mạo hiểm rồi. Có một số tướng lĩnh rất muốn mở miệng cự tuyệt, dù sao cũng không ai muốn chơi cái trò đánh bạc với tính mạng mình như thế. Nhưng quân lệnh như sơn, không cho phép bọn họ có chút lòng phản nghịch nào. - Tuân mệnh! Cho dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng các tướng lĩnh vẫn ôm quyền nói. "Tử Văn, hy vọng con sẽ không để ta phải thất vọng". Hạ tướng quân nhìn người con rể uy phong lẫm lẫm, trong lòng thầm nghĩ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Hạ Nguyên soái sở dĩ nguyện ý đánh cuộc một phen, bởi vì chính ông cũng hiểu rõ, cứ tiếp tục bị động như thế này, kết cục chỉ có thể là không đánh mà bại trong một khoảng thời gian rất ngắn. Ông cũng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng binh lực hai bên cách nhau quá xa, ông không muốn chính diện giao phong, chỉ có thể cầm cự như vậy. Nhưng nghe thấy Triệu Tử Văn nói là có sáu phần nắm chắc, nếu chờ chết thì chi bằng đánh bạc một phen xem sao. Triệu Tử Văn lấy Bá Vương Thương ở đằng sau lưng xuống, lạnh lùng nói: - Các tướng lĩnh nghe hiệu lệnh của ta, toàn bộ binh lính không ở trên cổng thành tập hợp lại phía dưới, chuẩn bị đánh một trận tử chiến. Binh lính thủ thành ở trên cổng thành thì đương nhiên là không thể rời đi được rồi. Bọn họ cần phải đối phó với các binh lính Hung Nô leo thang lên. Các tướng sĩ liên tiếp gật đầu, đều lập tức xuống bên dưới thành lâu triệu tập tất cả binh lính thủ hạ. Điền Hổ và Tào Thành nhìn nhau cười khổ. Bởi vì trong lòng bọn họ đều cảm thấy Triệu Tử Văn hẳn là còn rất nhiều lời còn chưa nói hết ra. Chỉ có điều, mệnh lệnh đã ban, bọn họ không thể nghĩ thêm được nhiều hơn nữa, đều vội vàng đi xuống dưới cổng thành.