Cố vấn tư nhân của hoàng thân Charles vừa mới đi ra khỏi phòng, đã bị một đám người vây quanh, những chuyên gia y học Âu Mỹ vừa rồi còn có vẻ thờ ơ lạnh nhạt bên trong phòng, bọn họ cũng không tin tưởng chỉ dùng cây cỏ nấu thuốc là có thể chữa lành loại quái bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, càng thêm không tin tưởng y thuật của Trương Văn Trọng. Nhưng bọn họ cũng không làm khó vị cố vấn tư nhân này, chỉ nói hắn cho mượn đơn thuốc để photocopy ra vài phần, để bọn họ đem về phân tích nghiên cứu, để có thể trước khi nữ hoàng Elizabeth uống thuốc, để đạt được căn cứ chính xác vạch trần âm mưu của tên lừa gạt người phương Đông này.
Mặc dù Trương Văn Trọng nhìn thấy một màn này, nhưng cũng không hề mở miệng cản trở, chỉ nhàn nhạt cười. Nhưng phản ứng của Tô Hiểu Hồng lại không được bình thản như thế, nàng bất mãn bậm đôi môi nhỏ nhắn, căm giận bất bình nói: "Lão sư, những người ngoại quốc này không phải người tốt, bản thân không có bản lĩnh chữa lành cho nữ hoàng Elizabeth thì thôi, không ngờ còn có mặt mũi hoài nghi y thuật của thầy!"
Nhìn biểu tình vẻ mặt tức giận của nàng, Trương Văn Trọng có chút buồn cười, nói: "Kỳ thực cũng không thể trách bọn họ, thay đổi là họ, nếu như chúng ta là họ, phỏng chừng cũng có phản ứng như thế đúng không? Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì bọn họ càng hoài nghi, lại càng sẽ đi nghiên cứu. Đợi khi tôi chữa xong cho nữ hoàng, trong bọn họ nhất định sẽ có người giống như Eric, đối với Đông y sản sinh hứng thú nồng hậu. Mà hứng thú là động lực lớn nhất để người ta chuyên tâm học tập. Muốn trọng chấn Đông y, cũng không chỉ cho nó hưng thịnh bên trong quốc nội, còn phải cho nó chấn hưng thật sự ở Á Châu cùng thế giới!
Tuy rằng rất tán thành cách nói của Trương Văn Trọng, nhưng Tô Hiểu Hồng vẫn có chút căm giận, bậm môi lầm bầm: "Cũng chỉ có thầy lòng dạ rộng rãi, nếu như đổi lại là em, thế nào cũng phải cho mấy tên ngoài nghề đui mù này chịu chút vị đắng."
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, khẽ lắc đầu cũng không nói thêm gì nữa. Hoàng thân Charles dẫn theo một nam nhân khoảng năm mươi tuổi đi tới trước người Trương Văn Trọng, cung kính nói: "Trương tiên sinh, mấy ngày nay xin mời ông ở lại cung điện Buckingham vài ngày. Vị này chính là quản gia vương thất chúng tôi tên là William Smith, hắn sẽ an bài chỗ nghỉ chân cho ông và người của ông. Ngoài ra vô luận ông có yêu cầu gì, đều có thể nói với hắn, hắn sẽ toàn lực thỏa mãn cho ông."
William Smith bước lên nửa bước, cung kính chào Trương Văn Trọng nói: "Chào ông, Trương tiên sinh, tôi là William Smith, phi thường vinh hạnh có thể cống hiến sức lực, hi vọng sự phục vụ của tôi có thể làm cho ông thấy thoải mái."
"Chào ông, William Smith tiên sinh, thật cao hứng có thể nhận thức ông." Trương Văn Trọng đầu tiên chào hỏi quản gia, sau đó lại nhìn hoàng thân Charles, dò hỏi: "Charles tiên sinh, tôi có thể đi dạo chung quanh cung điện Buckingham chứ?"
"Đương nhiên là được, hoàn toàn không thành vấn đề." Hoàng thân Charles hiện tại đang lo lắng không làm hài lòng Trương Văn Trọng, làm sao lại cự tuyệt lời đề nghị cũng không có gì quan trọng của hắn? Theo hoàng thân Charles xem ra, Trương Văn Trọng hơn phân nửa là muốn tham quan tòa cung điện Buckingham nổi tiếng thế giới này. Nếu hiện tại cung điện Buckingham cũng mở ra cho du khách tham quan, lại vì sao không để Trương Văn Trọng đi dạo chung quanh.
"Đừng nói là đi dạo chung quanh cung điện, nếu như Trương tiên sinh muốn du lịch Anh quốc hoặc toàn bộ Châu Âu ngắm cảnh du ngoạn, đều hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng trước khi chữa lành bệnh cho mẹ của tôi, mong Trương tiên sinh chỉ đi du ngoạn chung quanh London, đừng đi quá xa, để tránh khỏi nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, không cách nào lập tức trở về." Nói đến đây, hoàng thân Charles vỗ tay, ba thị nữ lập tức đi tới, trong tay bọn họ đều cầm điện thoại di động: "Trương tiên sinh, ba điện thoại này đưa cho ông cùng hai người trợ lý. Theo tôi được biết, điện thoại của các vị khi xuất ngoại đã không thể gọi được nữa. Có điện thoại này các vị có thể liên hệ với bạn bè trong nước. Đồng thời cũng phương tiện cho chúng tôi có thể đúng lúc liên lạc với các vị. Cho nên còn mời ông cùng hai trợ lý vui lòng nhận cho."
Không có điện thoại di động liên lạc, thật đúng là không chút thuận tiện, cho nên Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, mà vừa cười vừa nói: "Charles tiên sinh, ông lo lắng đúng thật là chu đáo. Được rồi, tôi nhận nhân tình này, điện thoại chúng tôi sẽ thu."
Nhận lấy điện thoại di động do hoàng thân Charles đưa qua, ba người Trương Văn Trọng đi theo William Smith tới phòng an bài cho bọn họ. Phòng của ba người rất gần nhau, trang trí bên trong phòng đều mang theo khí phái vương thất tôn quý trang nhã. Trương Văn Trọng và Tôn Nguy thì còn tốt, dù sao đều là người có kiến thức rộng rãi. Tô Hiểu Hồng có vẻ có chút kích động, khi William Smith còn ở đây thì nàng còn cố nén không thất thố, mà đợi những người kia rời khỏi, nàng cũng đã nhịn không được, hưng phấn vung tay hoan hô lên.
Có thể ở lại bên trong cung điện Buckingham mấy ngày, đây chính là chuyện mà trước đây Tô Hiểu Hồng nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho nên nàng biểu hiện kích động như vậy cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Dù sao hiện tại nàng chỉ mới bước vào con đường tu chân, muốn giữ sự trầm tĩnh cũng vô cùng khó khăn.
Nhìn Tô Hiểu Hồng hoan hô nhảy nhót, Trương Văn Trọng cười cười, cũng không hề ngăn cản.
Tôn Nguy tốt xấu cũng có thân phận, cho nên tuy rằng lần đầu tiên hắn đến cung điện Buckingham, nhưng biểu hiện vẫn rất bình thản, sau khi xác định chung quanh không có ai, hắn mới hỏi: "Trương ca, kế tiếp anh chuẩn bị làm gì?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tựa như lời tôi vừa nói, đi dạo chung quanh cung điện Buckingham." Sau khi dùng khóe mắt quan sát biểu tình trên mặt Tôn Nguy, hắn chợt cười nói: "Thế nào, cậu đang lo lắng tôi sẽ tùy tiện xông vào nhà bảo tàng nước Anh sao?"
Tôn Nguy xấu hổ cười cười, cũng không hề phủ nhận.
Trương Văn Trọng bật cười lắc đầu nói: "Yên tâm đi, tôi không phải loại người không có đầu óc, bất kể hậu quả mà thành con quỷ liều lĩnh. Được rồi, hai người mới bay tới Anh quốc, lẽ nào không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Nhanh đi nghỉ ngơi, tranh thủ hồi phục lại sức khỏe thôi."
"Được." Tô Hiểu Hồng và Tôn Nguy cũng không cự tuyệt, đồng thời gật đầu đáp ứng, xoay người quay trở về phòng mình.
Đợi hai người quay trở về phòng nghỉ ngơi, Trương Văn Trọng xoay người lại đi dạo trong cung điện Buckingham. Nhìn thần thái cử chỉ của hắn, thật đúng như một du khách đang ngắm cảnh. Từ khi cung điện Buckingham mở ra cho du khách tiến vào ngắm cảnh tham quan, những nhân viên công tác bên trong cung điện đã sớm nhìn thấy rất quen.
Nhưng Trương Văn Trọng chuyển động như vậy, cũng không phải đơn thuần đi dạo ngắm cảnh, mà đang tìm pháp bảo có thể khiến cho Miệt Phiến Chung bên trong cơ thể nữ hoàng Elizabeth biến dị. Nhưng chuyển động hồi lâu bên trong cung điện, vẫn không có phát hiện gì, vì vậy hắn đi ra khỏi cung điện, đi vào vườn hoa. Cuối cùng hắn đi tới một hồ nước được xây theo phong cách thế kỷ thứ chín.
Giờ khắc này, ở phía trên hồ nhàn nhạt một mảnh hơi nước, làm cảnh trí của hồ có vẻ có chút như ẩn như hiện. Chính vì hồ nước có vẻ mỹ lệ này, làm tăng thêm cảm giác mông lung cùng thần bí khiến cho kẻ khác say sưa. Trong lớp sương mù dày đặc, những con thiên nga cùng vịt trời bơi lội trong hồ, nhìn qua giống như linh thú trong ảo cảnh thần bí.
Trương Văn Trọng mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nguyên lai đang trốn ở chỗ này, khó trách ta kiếm khắp cung điện vẫn không thể tìm được."
Người thường đứng cạnh hồ nước, có thể không cảm giác được điều gì dị dạng. Nhưng làm một người tu chân, đồng thời tu vi đã đạt được Luyện Khí cảnh, tương đương với Trúc Cơ đỉnh kỳ như hắn mà nói, cũng rõ ràng cảm ứng được cỗ linh lực nhàn nhạt phát ra từ bên trong hồ nước.
Sau khi quan sát bốn phía một chút, xác định không ai chú ý tới chính mình, lúc này Trương Văn Trọng mới nhìn Tam Túc Ô đang đậu trên vai phân phó: "Bay lên không trung giám thị bốn phía, nếu phát hiện có người tới gần, lập tức cho ta biết."
"Dạ, chủ nhân." Tam Túc Ô nhỏ giọng đáp, vỗ cánh bay lên không trung, thay Trương Văn Trọng quan sát bốn phía. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tay phải Trương Văn Trọng ấn một pháp quyết, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, thi triển Thao Thủy Quyết trong đạo thuật, nước bên trong hồ trong nháy mắt biến thành hơi nước, lan tỏa ra trong không khí.
Hơi nước trong hồ nhất thời biến thành dày đặc, trong nháy mắt đã giơ tay không thấy năm ngón. Đồng thời dùng tốc độ cực nhanh, hướng bốn phía khuếch tán tràn ngập, trong tích tắc đã đem toàn bộ hồ nước cùng chu vi mười thước xung quanh toàn bộ đều bao phủ trong phiến sương mù dày đặc. Trương Văn Trọng đang đứng bên cạnh hồ nước, tự nhiên cũng không thể tránh khỏi, đã bị sương mù dày đặc bao phủ bên trong. Trong hơi nước dâng cao, nước trong hồ cũng dùng tốc độ cực nhanh rút xuống, nhưng làm kẻ khác khiếp sợ chính là, những con thiên nga cùng vịt trời sinh hoạt trong hồ, cũng không hề bị ảnh hưởng, mà dùng một loại trạng thái siêu tự nhiên đang thích ý chơi đùa trong phiến hơi nước dày đặc kia.
Tình cảnh siêu tự nhiên như thế, duy trì khoảng mười lăm phút thời gian.
Mười lăm phút sau, toàn bộ hồ nước cùng chu vi mười thước đầy ngập sương mù dày đặc. Lại hóa thành mưa phùn lất phất, rơi trong hồ nước mỹ lệ, làm hồ nước khôi phục lại dáng dấp lúc trước, đồng thời những sinh vật cũng quay trở về sinh hoạt thường ngày của mình.
Tam Túc Ô từ không trung hạ xuống, đậu trên vai Trương Văn Trọng, nhỏ giọng dò hỏi: "Thế nào, chủ nhân, có gì thu hoạch không?"
"Có." Trương Văn Trọng mở ra tay phải, một chiếc nhẫn bạc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chiếc nhẫn lóe sáng lấp lánh.
Tạo hình của chiếc nhẫn cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí có thể nói là bình thường. Chỉ là bên trong chiếc nhẫn khắc một chuỗi chữ cái tiếng Anh: Meilin Chi Giới.