Nhãn lực của Tô Hiểu Hồng không thể nhìn xuyên màn sương dày đặc như Trương Văn Trọng, trừ phi là gần trong gang tấc, nếu không nàng căn bản không thể nhìn thấy được vật gì. Cho nên đành phải bám sát theo sau Trương Văn Trọng. Tuy nhiên, lúc này nàng không có vì vậy mà khẩn trương hay sợ hãi, tay phải nắm chặt khẩu Desert Eagle, tay trái thì bắt Chân Hỏa pháp quyết, diễn cảm vừa cảnh giác lại vừa hưng phấn.
Một màn này tự nhiên là bị Trương Văn Trọng nhìn vào trong mắt, hắn mặc dù không lên tiếng, nhưng cũng kín đáo gật đầu một cái.
Mò mẫn đi trong làn sương mù dày đặc, đại khái khoảng hơn mười phút. Đột nhiên Trương Văn Trọng dừng bước chân, may mắn phản ứng của Tô Hiểu Hồng cũng rất nhanh, vội vàng ngưng lại, tránh khỏi tình cảnh xô cả bộ ngực khủng bố vào lưng hắn.
Tô Hiểu Hồng nghi hoặc dò hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy, như thế nào tự nhiên thầy lại dừng bước?"
"Ah, thiếu chút nữa quên mất, lớp sương mù nồng đậm này không chỉ hạn chế tầm nhìn của người khác, mà đồng dạng cũng hạn chế tầm nhìn của cô. Lát nữa sợ rằng phải chiến đấu kịch liệt, nên tôi muốn đề thăng trạng thái thị lực cho cô." Nói xong Trương Văn Trọng xoay người lại, vươn ngón trỏ ra điểm xuống giữa huyệt mi tâm của Tô Hiểu Hồng.
Vài giây đồng hồ sau, Tô Hiểu Hồng liền cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu từ đầu ngón tay Trương Văn Trọng dũng mãnh truyền vào trong ấn đường của nàng. Hơn nữa chạy đến xung quanh hốc mắt, một cảm giác nhức nhối nhất thời dâng trào, khiến cho nàng không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt lại.
Thêm hai ba giây đồng hồ trôi qua, cảm giác đau nhức ở hai mắt đã hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung. Mà khi Tô Hiểu Hồng mở mắt ra, thì cũng kinh hỉ phát hiện, tuy rằng sương mù vẫn còn dày đặc như trước, tuy rằng bóng đêm vẫn bao phủ tối om, nhưng tất cả những điều này không thể ngăn trở được tầm nhìn của nàng. Trong màn đêm tối đen như mực...nàng có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng bốn phía xung quanh.
Nhất thời Tô Hiểu Hồng hưng phấn nhảy nhót nói: "Woa, chiêu này thật lợi hại nha! Sư phụ, thầy thi triển đạo thuật gì vậy? Có thể truyền thụ cho em hay không?"
Trương Văn Trọng nhịn không được lắc đầu cười khổ, thở dài đáp: "Tiểu muội, cô đừng nghịch nghợm lung tung nữa đi."
Mà trong lúc hưng phấn tột đỉnh, Tô Hiểu Hồng cũng kinh ngạc phát hiện ra, ngay tại chỗ cách mình cùng Trương Văn Trọng hơn mười thước, có ba pho tượng bằng đá và bốn pho tượng bằng đồng, bộ dạng nguy nga sừng sững...Trong bảy pho tượng này, có tượng hình người, cũng có tượng tạo hình thần ma. Dưới màn đêm tràn ngập sương mù dày đặc, bảy pho tượng này, vô luận nhìn như thế nào, cũng đều tản mát ra một cỗ tà khí lạnh lẽo, khiến cho người ta phải sởn gai ốc.
Mặc dù Tô Hiểu Hồng chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, khó khăn xem như bước chân vào ngưỡng cửa tu chân giới. Nhưng nàng có một khỏa Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cho nên vẫn cảm nhận được cỗ năng lượng quỷ dị tản mát ra từ trên người những pho tượng kia. Tô Hiểu Hồng nhíu mày, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Sư phụ, bảy pho tượng này dường như có điểm tà môn."
"Hiển nhiên là tà môn." Trương Văn Trọng híp mắt nhìn tới nhìn lui qua bảy pho tượng, theo sau mới nói: "Tiểu muội, cô chưa dạo quanh viện bảo tàng lần nào. Cho nên không biết được, thời gian ban ngày ở đây không có bảy pho tượng này. Qua mười hai giờ đêm, chúng nó mới xuất hiện ở đây."
Tô Hiểu Hồng cả kinh: "Tự hồi sinh ư? Viện bảo tàng này thực cổ quái."
Trương Văn Trọng liền giải thích: "Bảy pho tượng này cũng không phải tượng điêu khắc bình thường đâu. Cô xem, ba pho tượng thần ma điêu khắc bằng đá kia chính là Tượng Thạch Quỷ. Mà bốn pho tượng đồng còn lại cũng là khôi lỗi*. Đừng thấy lúc này bọn chúng vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ cần chúng ta tiếp tục bước về phía trước, tiến vào trong phạm vi cảnh giới của bọn nó, chúng nó lập tức sẽ hướng về phía chúng ta mà khởi xướng thế công mãnh liệt."
"Chúng nó không những lì lợm, mà tầng phòng ngự vật chất cũng phi thường cao. Nếu không giết chết kẻ đã triệu hoán những pho tượng này lên, cho dù bị chúng ta đánh nát, bọn nó vẫn sẽ thông qua từng mảnh nhỏ mà khôi phục lại trạng thái nguyên ban đầu. Hẳn là mấy vị cao thủ ngày trước xâm nhập vào đây, có không ít người đã bị chết trong tay bọn nó đi?"
Trương Văn Trọng phán đoán vô cùng chuẩn xác, dù sao không phải ai cũng cảm ứng được năng lượng quỷ dị phát ra từ những pho tượng này.
Tô Hiểu Hồng không khỏi nhíu mày, hỏi: "Nói như vậy, chẳng lẽ chúng nó có tấm thân bất tử hay sao? Sư phụ, nhất định là thầy đã có biện pháp đối phó với bọn chúng, đúng không ạ?"
Trương Văn Trọng ung dung hồi đáp: "Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương*. Muốn đối phó với những pho tượng kia, cũng chính là đạo lý này. Chỉ cần hạ gục được kẻ đã triệu hoán bọn nó lên đây, như vậy tự nhiên bọn nó cũng sẽ tiêu vong."
Tô Hiểu Hồng lại hỏi: "Nhưng chúng ta không biết kẻ triệu hoán chúng nó đang ẩn thân ở nơi nào à!"
"Kia, ở đằng kia." Trương Văn Trọng cười lạnh một tiếng, giơ tay phải chỉ lên phòng triển lãm trên tầng hai.
Tô Hiểu Hồng nhìn theo phương hướng đó. Xuyên thấu qua khung cửa sổ thủy tinh trên tầng hai, lại không hề nhìn thấy bóng người nào tồn tại. Có chăng chỉ thấy một bức tranh treo trên vách tường phía đối diện cửa sổ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đây là bức tranh vẽ chân dung một người nữ tu sĩ xinh đẹp. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng Tô Hiểu Hồng đột nhiên dâng lên một tia cảm giác không thoải mái. Bởi vì nàng cảm thấy, tựa như nữ tu sĩ ở trong bức tranh kia đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Đâu có thấy bóng người nào ah!" Tô Hiểu Hồng nhíu mày lẩm bẩm, bất quá rất nhanh nàng đã bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc hỏi: "Sư phụ, thầy không phải là đang nói đến vị nữ tu sĩ ở trong bức tranh kia đó chứ?"
"Đúng vậy, chính là ả!" Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Tiểu muội, tôi đi ứng phó nữ tu sĩ trong bức tranh. Mấy pho tượng kia liền giao cho cô!"
"Yên tâm đi, sư phụ." Tô Hiểu Hồng mười phần tự tin, ánh mắt đảo quanh trên người bảy pho tượng, liếm liếm môi, thần tình hưng phấn nói: "Đám tiểu yêu này liền giao cho em ứng phó đi. Em cam đoan sẽ giữ chân bọn nó, không để bọn nó gây trở ngại cho thầy!"
"Tiểu muội, đây không phải trò chơi đâu, nhỡ kĩ đó." Trương Văn Trọng tuy không hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Tô Hiểu Hồng, nhưng lại có thể đoán ra được một chút. Bất quá hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở trên phương diện này, mà nghiêm mặt nói: "Chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta liền bắt đầu hành động!"
"Chuẩn bị xong rồi." Tô Hiểu Hồng dùng sức gật đầu.
"Lên." Trương Văn Trọng thả người nhảy dựng lên, tốc độ phi thường linh hoạt, khoảng cách hơn mười thước chỉ một cú nhảy liền vọt qua. Khi hắn nhảy qua đầu mấy pho tượng kia, thì linh tính của bọn chúng cũng thức tỉnh. Trương Văn Trọng đạp chân lên vai bọn chúng, mượn lực tiếp tục phóng thẳng về phía lầu hai.
Đúng lúc này, bảy pho tượng cũng hoàn toàn thức tỉnh, ngoại trừ một pho tượng bị đạp lún xuống dưới đất. Sáu pho tượng còn lại đều chuẩn bị thả người nhảy lên không trung, vươn cánh tay dài loằng ngoằng ra, ý đồ túm lấy chân của Trương Văn Trọng. Trong đó có ba pho tượng thần ma hình dơi quỷ, cũng đang vỗ cánh dường như muốn công kích Trương Văn Trọng.
"Hi hi, đám tiểu quái ngu ngốc này, ta mới là mục tiêu của các ngươi!" Tô Hiểu Hồng ở phía sau dùng Anh ngữ lưu loát nói. Đồng thời tay trái bắt quyết, giơ khẩu Desert Eagle lên, bắn ra bảy viên đạn linh khí màu xanh thẫm.
Bảy viên đạn linh khí vừa trúng Thạch Tượng Quỷ cùng khôi lỗi đồng thau, nhất thời cũng phát sinh ra tác dụng, không chỉ đem lực chú ý của bọn nó chuyển dời lên trên người Tô Hiểu Hồng, mà còn làm chậm lại tốc độ linh hoạt của bọn chúng.
Trương Văn Trọng đang treo lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy một màn này, cũng hài lòng gật đầu.
Sở dĩ Trương Văn Trọng giao bảy pho tượng này cho Tô Hiểu Hồng ứng phó, kì thật chính là muốn ma luyện Tô Hiểu Hồng, để thực lực của nàng gia tăng ở trong thực chiến.
*: Khôi lỗi là rối, con rối
** Xạ nhân tiên xạ mã, cầm giặc tiên cầm vương: Bắn người trước phải bắn ngựa, bắt giặc trước phải bắt tướng.