Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai nhất tề ngoảnh đầu nhìn về phương hướng truyền ra thanh âm, thì trông thấy hai nam một nữ đang cất bước tiến đến đình lầu ven hồ, đồng thời cũng đang nhìn vào bọn hắn.
Một gã nam nhân trong đó, thoạt nhìn khá lớn tuổi, chưng diện âu phục màu ghi xám, bộ dạng anh tuấn giống như diễn viên điện ảnh trong phim truyền hình Hàn Quốc. Giờ phút này, hắn đang tươi cười hớn hở nhìn chằm chằm vào Vưu Giai. Về phần đôi nam thanh nữ tú đi theo phía sau hắn, ánh mắt lại rơi xuống người Trương Văn Trọng, thần tình vừa kinh ngạc vừa có chút bối rối.
Bởi vì đôi nam nữ này đã từng gặp qua Trương Văn Trọng. Cô gái trẻ kia chính là Hoàng Nguyệt, bạn học của Tô Hiểu Hồng, còn nam thanh niên tên là Park Tonje, bạn trai người Hàn của nàng.
"Thật không ngờ lại gặp được hai người kia ở chỗ này? Như thế nào bọn họ vẫn còn ở Ung Thành nhỉ!" Trương Văn Trọng nheo mắt nhìn đôi nam nữ thanh niên, mỉm cười. Theo sau lại quẳng ném ánh mắt về phía gã đàn ông đang nhanh chân bước tới đình lầu. Bất tri giác kinh ngạc phát hiện ra, diện mạo của người này có sáu bảy phần tương tự Park Tonje, chắc hẳn cũng là người Hàn Quốc, hơn nữa còn có họ hàng với Park Tonje.
Trông thấy gã người Hàn đang bước nhanh tới đây, trên mặt Vưu Giai cũng che kín biểu tình chán ghét, oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên hỗn đản này, như thế nào lại gặp phải hắn ở đây chứ? Nếu biết trước, đánh chết mình cũng không đặt cơm ở nhà hàng này."
Từ ngày quen biết Vưu Giai cho đến nay, ngoại trừ cái tên Dương Nghị trước kia thường xuyên tìm nàng dây dưa ra, Trương Văn Trọng chưa từng thấy nàng chán ghét ai giống như lúc này, hắn nhịn không được tò mò hỏi: "Vưu Giai, người này là ai vậy? Dường như em không thích hắn đi? Có chuyện gì thế?"
Vưu Giai cũng không hề muốn giấu giếm Trương Văn Trọng cái gì, nên hồi đáp: "Người kia là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhạc, do vốn đầu tư của Hàn Quốc, tên là Park Ji Bin. Người này tính tình phi thường cao ngạo, trong mắt không coi người nào ra gì. Lần này tập đoàn Vưu thị có một vụ hợp tác kinh doanh với tập đoàn Thiên Nhạc, hắn là người phụ trách được cử tới Ung Thành kí kết hợp đồng. Sở dĩ em chán ghét hắn như vậy, cũng không phải bởi vì cái tính cao ngạo của hắn, mà là hắn luôn muốn dây dưa với em. Em từng nói rất nhiều lần, em đã có bạn trai, nhưng hắn một mực không nghe, ngược lại càng gây phiền toái nhiều hơn ngày trước."
Sự tình quả đúng như Vưu Giai nói, ngay khi gã Park Ji Bin này vừa mới trông thấy Vưu Giai, nhất thời liền giật mình, hắn đã từng gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng không một ai thiên sinh lệ chất giống như Vưu Giai. Huống chi Vưu Giai trừ bỏ xinh đẹp, còn vô cùng thông minh quý phái, một nữ nhân tài mạo song toàn như nàng, ở trên đời này cũng là vưu vật hiếm có khó tìm. Cho nên, Park Ji Bin lập tức phát thệ, hướng nàng theo đuổi mãnh liệt, tựa hồ hắn không lấy được nàng, nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Điều này cũng làm cho Vưu Giai thập phần đau đầu.
"Hóa ra là như vậy! Được rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp, để cho hắn từ bỏ ý định theo đuổi em!" Sau khi nghe Vưu Giai giảng thuật xong, Trương Văn Trọng liền chậm rãi gật đầu, híp mắt nhìn về phía gã Park Ji Bin, khóe miệng treo quanh một tia cười lạnh.
Lúc này, Park Ji Bin nhanh chân bước vào trong đình lầu, đến bên cạnh bàn của hai người. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào Vưu Giai, tựa hồ trong mắt hắn mọi vật còn lại xung quanh đều không hề tồn tại.
Đứng ở trước mặt Vưu Giai, Park Ji Bin đè nén tâm tình vui mừng, cười dài nói: "Vưu tiểu thư, thật không ngờ đến chỗ này ăn cơm lại gặp được cô. Tục ngũ có câu Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ, hai người chúng ta gặp nhau ở đây, chẳng phải đã chứng minh duyên phận là có thực sao? Ha ha, tuyệt diệu, quá mức tuyệt diệu."
Tuy rằng trong lòng rất chán ghét Park Ji Sung, nhưng Vưu Giai vẫn phải bảo trì cấp bạc lễ nghĩa, bất quá chỉ lạnh lùng nói: "Park tiên sinh, nếu bàn chuyện kinh doanh, phiền anh đến tập đoàn Vưu thị thương lượng. Còn hiện giờ, tôi cùng bạn trai đang dùng cơm ở trong này, mong anh đừng gây trở ngại đến chúng tôi. Gian đình lầu này rất sáng...anh không cần phải vào đây làm bóng đèn đâu. Xin mời, không tiễn!"
Dứt lời, Vưu Giai không thèm quản đến sự tồn tại của Park Ji Bin ở bên cạnh, ngoảnh mặt nhìn sang Trương Văn Trọng nói: "Trọng ca, chúng ta tiếp tục hàn huyên thôi! Anh vừa nói, chuyện tình thành lập quỹ từ thiện, cụ thể như thế nào?"
"Ủa, Vưu tiểu thư, người này phải chăng là Trương Văn Trọng, bạn trai trong miệng cô nói đây sao?" Hiển nhiên bây giờ Park Ji Bin mới phát hiện ra sự tồn tại của Trương Văn Trọng. Hắn liền dùng ánh mắt tràn ngập địch ý đánh giá tình địch, nhất thời khóe miệng buộc quanh một nụ cười khinh miệt.
Bởi vì hắn trông thấy, Trương Văn Trọng không anh tuấn bằng hắn, hơn nữa trên dưới toàn thân còn không có nổi một nhãn hiệu danh giá nào. Thậm chí mơ hồ còn giống như một gã nhà quê hai lúa, vừa nhìn đã biết không phải là nhân sĩ thành công kiệt xuất rồi. Người như vậy, có thể tranh giành nổi với chính mình sao?
Park Ji Bin mặc dù không mở miệng, nhưng ở trong lòng lại nghĩ thầm: "Vốn dĩ ta cứ tưởng bạn trai của Vưu tiểu thư sẽ là một nhân sĩ kiệt xuất. Thật không ngờ chỉ là một gã quê mùa kệch cỡm. Xem quần áo trên người hắn, sợ là giá trị bốn năm trăm đồng thôi ah! Hừ, thân phận địa vị không có, tiền tài không có, cũng muốn tranh giành phượng hoàng với ta sao! Căn bản chính là mơ mộng hão huyền, chẳng biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc Vưu tiểu thư nhỉ! Nhưng không sao, có ta ở đây hắn đừng hòng thực hiện được âm mưu quỷ kế gì!"
Ngay khi Park Ji Bin mười phần tin tưởng, thì Vưu Giai lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, đây chính là bạn trai của tôi, Trương Văn Trọng. Park tiên sinh, hiện giờ anh cũng nhìn thấy rồi, cho nên mong anh hãy giữ phép lịch sự."
Park Ji Bin nghe Vưu Giai nói, cũng không hề tức giận, ngược lại thần tình vẫn mỉm cười nói: "Vưu tiểu thư, xin cô an tâm. Nếu cô thật sự đã có bạn trai, như vậy tôi nhất định cũng sẽ không gây phiền toái cho cô nữa. Bất quá tôi hi vọng, hai người chúng ta có thể trở thành bằng hữu, thế nào?"
Vưu Giai đối với chuyển biến của Park Ji Bin rất vui mừng, cho nên nàng khẩn trương nói: "Hi vọng Park tiên sinh giữ lời. Tôi cũng mong chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt, trên mối quan hệ hợp tác làm ăn."
"Yên tâm đi, Vưu tiểu thư, nhất định tôi sẽ giữ lời." Park Ji Bin ha ha cười nói. Theo sau ngoảnh mặt nhìn sang Trương Văn Trọng, vươn tay chào hỏi: "Xin chào, Trương tiên sinh, trước kia tôi nghe Vưu tiểu thư nói rất nhiều về anh. Lần đầu gặp mặt xin hãy chiếu cố nhiều hơn. Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhạc, Park Ji Bin."
"Chào anh." Trương Văn Trọng cũng đứng dậy, vươn tay ra nghênh đón.
Bắt tay chào nhau xong, Park Ji Bin không vội vàng rời đi ngay, mà vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt thần tình mỉm cười hòa nhã, nhìn Trương Văn Trọng hỏi: "Trương tiên sinh, dường như tôi nghe thấy, Vưu tiểu thư nói anh muốn thành lập quỹ tư nhân gì đó, phải không?"
"Phải rồi." Trương Văn Trọng gật đầu xác nhận.
Đột nhiên Park Ji Bin cười lạnh nói: "Theo tôi nghĩ, muốn gây dựng một quỹ tư nhân, cũng không phải mấy trăm, mấy ngàn đồng là có thể lập được. Ít nhất cũng phải có đến một hai triệu đi? Trương tiên sinh, nhìn bộ dạng của anh không giống với người thành đạt, liệu có khả năng xoay sở khoản tiền này không ah? Hay là muốn vay mượn của Vưu tiểu thư đây hả?"
Trương Văn Trọng không hề tức giận, thế nhưng Vưu Giai đã nổi trận lôi đình, quát lớn: "Park Ji Bin, lời này của anh là có ý gì?"
Park Ji Bin cười giải thích nói: "Vưu tiểu thư, đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì đâu! Tôi chỉ là cảnh giác hộ cô mà thôi, trên đời này có rất nhiều kẻ lừa đảo, mấy cái chuyện gây dựng quỹ từ thiện, ủng hộ này nọ đều chỉ là muốn gạt tiền của người khác. Nên nhớ rằng, chuyện như vậy, trước kia đã từng xuất hiện qua nhiều rồi."
Trương Văn Trọng im lặng không nói gì! Lúc này hắn đã nhìn ra, gã Park Ji Bin này chưa từ bỏ ý định theo đuôi Vưu Giai, ngược lại còn hướng về phía mình tuyên chiến.
Trương Văn Trọng bình thản nói: "Tuy bản thân tôi không có nhiều tiền. Nhưng số tiền gây dựng thành lập quỹ, hẳn là vẫn còn nằm trong khả năng."
Park Ji Bin đảo mắt quanh tròng, hắn âm hiểm cười nói: "Hay là chúng ta viết phiếu cá cược đi? Xem anh có thể ra được bao nhiêu tiền! Mặc kệ anh ra bao nhiêu, tôi đều ra gấp mười lần!"
Cho đến lúc này, Vưu Giai đã không còn nhẫn nhịn được nữa rồi. Nàng biết Trương Văn Trọng không có nhiều tiền, bất quá cũng không muốn hắn bị mất mặt trước ngoại nhân. Vưu Giai âm thầm tính toán ngày mai liền sai thư kí chuyển cho Trương Văn Trọng một khoản tiền lớn.
Nàng không hề khách khí, lập tức kêu nhân viên phục vụ của nhà hàng, mang giấy bút lại đây. Đích thân viết ra văn bản chứng từ, xong xuôi liền đẩy tới trước mặt Par Ji Bin nói: "Nhìn lại đi, nếu anh không có dị nghị gì thì kí tên xuống. Ngày sau miễn phải quỵt nợ không chịu xuất tiền!"
Park Ji Bin thản nhiên cầm hai bản chứng từ lên đối chiếu, theo sau nhấc bút kí tên của mình xuống.
Sau khi nhận lại chứng từ, Vưu Giai mới ngoảnh mặt nhìn sang Trương Văn Trọng hỏi: "Trọng ca, lần này anh tính toán xuất ra bao nhiêu tiền, thành lập quỹ từ thiện ah!"
Trương Văn Trọng mỉm cười, dựng một đầu ngón tay lên, im lặng không nói.
Park Ji Bin cười ha ha: "Mười vạn đồng sao? Ha ha, anh đang nói đùa phải không? Mười vạn đồng căn bản là không thể gây dựng quỹ đâu."
Trương Văn Trọng lắc lắc đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Park Ji Bin sửng sốt, theo sau hỏi: "Một trăm vạn?"
Trương Văn Trọng mỉm cười, hồi đáp: "Anh đoán gần đúng, nhưng không phải là một trăm vạn tiền nhân dân tệ!"
Park Ji Bin thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy là tiền Somalia hả?"
"Không phải, là một triệu mỹ kim! Một triệu USD!" Trương Văn Trọng trầm giọng nói.
"Cái gì? Mỹ kim? Usd? Anh đang nói giỡn phải không?" Sau khi trải qua một phen khiếp sợ ban đầu, lúc này Park Ji Bin cũng đã trấn tĩnh lại, hiển nhiên hắn không tin Trương Văn Trọng có khả năng xuất ra một triệu USD để gây dựng quỹ từ thiện: "Hừ, chỉ dựa vào bộ mã của anh mà xuất nổi một triệu usd sao? Thật là khoác loác! Hừ, tôi không còn tâm tình ở đây nói chuyện với kẻ khoác lác nữa, cáo từ!"
Dứt lời, hắn không thèm nhìn lại Trương Văn Trọng lấy một cái, cũng không chào hỏi Vưu Giai, xoay người trực tiếp quay trở lại chỗ Park Tonje cùng Hoàng Nguyệt.
"Đợi một chút." Vưu Giai ở phía sau đột nhiên mở miệng, giơ tờ giấy văn bản chứng từ lên, cao giọng nói: "Đừng quên hiệp thương này nhé! Nếu Trọng ca xuất được tiền gây dựng quỹ từ thiện, anh nhất định phải bồi thường gấp mười lần ah!"
Park Ji Bin hừ lạnh đáp: "Chờ hắn xuất đủ một triệu usd rồi chúng ta hãy bàn bạc lại sau nhé!"
Chứng kiến Park Ji Bin vẻ mặt âm trầm quay trở lại, Park Tonje vội vàng an ủi nói: "Biểu ca, đừng nóng giận, không nên tức giận vì đám người này. Đi, chúng ta lên lầu trên uống vài chén, sau đó để Nguyệt Nguyệt gọi mấy người bạn của nàng đến đây, bồi tiếp cho anh dục tiên dục tử."
Park Ji Bin buồn bực nói: "Còn lên uống rượu cái gì nữa! Thể diện của anh mày đều bị mất hết rồi, tiếp tục lưu lại đây có ý nghĩa gì?"
Park Tonje không dám tranh luận, chỉ đành khom lưng cúi đầu đáp: "Dạ, vâng, biểu ca dạy rất phải. Đều là em đã không lo lắng chu đáo."
"Đi!" Park Ji Bin không muốn dây dưa ở đây thêm nữa, hắn lập tức xoay người rời đi. Hai người Park Tonje cùng Hoàng Nguyệt ngơ ngác khoảng hai ba phút sau, cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Vừa đi ra ngoài, Park Ji Bin liền nhìn cậu em trai, phân phó nói: "Cậu Park, cậu điều tra nội tình của tên Trương Văn Trọng giúp tôi nhé! Hừ, kẻ dám tranh đoạt nữ nhân cùng tôi, sẽ không bao giờ có kết cục tốt đâu."
Park Tonje khẩn trương đáp lời: "Dạ, em có biết qua thân phận của hắn. Người này là phó viện trưởng kiêm giảng sư của trường đại học Ung Thành."
Park Ji Bin nghe vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó viện trưởng kiêm giảng sư của trường đại học Ung Thành sao? Được, được, được, ta nhất định phải khiến cho tên hỗn đản này mất hết danh dự!"