"Tốt lắm, cuối cùng cũng tìm được ngươi." Vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên, trong lòng thầm nghĩ, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy định chuẩn bị rời khỏi tiệm cơm đi tới chỗ người thi triển Hàng Thuật, thừa dịp hắn chưa phát giác hành tung đã bại lộ, lập tức giải quyết hắn!
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đứng lên, Uông Đình vội vã bước nhanh tới trước người hắn, ân cần dò hỏi: "Trương giáo thụ, anh ăn xong rồi sao, phải đi ư?"
Trương Văn Trọng cười đáp: "Phải, tôi ăn xong rồi, trùng hợp nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, cho nên phải đi. À, tiền cơm tôi đã đặt trên bàn, cũng không biết có đủ hay không, nếu như thiếu lần sau tôi đến tôi sẽ trả."
Vừa nghe câu nói của Trương Văn Trọng, Uông Đình nóng nảy, vội vã nhặt tiền trên bàn nhét về tay hắn, đồng thời liên thanh nói: "Không được, không được. Trương giáo thụ ăn cơm ở đây sao có thể trả tiền chứ? Anh là đại cổ đông của tiệm cơm này, đến nhà mình ăn cơm, sao lại có chuyện phải trả tiền? Hơn nữa từ khi tiệm cơm khai trương lại tới nay, anh vẫn còn chưa chịu lấy tiền lãi được chia. Anh chờ một chút, tôi đến gọi cha tôi, ông ấy đã chuẩn bị sẵn tiền cho anh, chỉ chờ anh tùy lúc tới lấy." Nói xong Uông Đình xoay người đi vào phòng bếp.
Trương Văn Trọng biết, nếu để Uông Đình gọi Uông bá đi ra, như vậy sẽ làm lỡ thời gian nhiều hơn, nói không chừng để kẻ thi triển Hàng Thuật nhận ra sự dị dạng lập tức bỏ trốn, nên hắn vội vã ngăn cản nói: "Uông Đình, lúc này cha cô đang bận rộn, cũng đừng làm phiền ông ấy. Dù sao tôi gần đây cũng không thiếu tiền, số tiền đó coi như đặt chỗ này. Chờ khi nào tôi cần tiền, sẽ đến lấy. Lúc này tôi có việc gấp phải đi xử lý, cô thay tôi nói với cha cô một tiếng, tối nay mấy món ăn ông làm rất ngon, giúp tôi cảm ơn ông ấy." Dứt lời, không cho Uông Đình cơ hội phản ứng, hắn đi nhanh ra khỏi tiệm cơm. Uông Đình vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Trương Văn Trọng đã đi ra khỏi tiệm, nàng muốn chạy theo, lại bị khách trong tiệm gọi lại, cuối cùng đành bỏ qua không đuổi theo.
Đi ra khỏi tiệm cơm, Trương Văn Trọng nhìn quanh, lúc này khoảng bảy tám giờ tối, tuy rằng sắc trời đã tối hẳn, đồng thời còn có gió lạnh thổi mạnh, nhưng người qua đường vẫn không ít. Ở tình hình này, hắn muốn buông thả tốc độ chạy nhanh tới chỗ kẻ thi triển Hàng Thuật không thể nghi ngờ là chuyện không thực tế.
Sau thoáng trầm ngâm, Trương Văn Trọng liền có chủ ý, hắn bước nhanh đến bên trạm đón xe, đưa tay ngăn cản một chiếc taxi, nhưng cũng không ngồi vào trong, chỉ dùng một loại thanh âm có vận luật nói với tài xế taxi: "Ngồi vào bên ghế kia, để cho tôi lái."
Yêu cầu này không thể nghi ngờ là quá mức vô lý, dựa theo tình huống bình thường, tài xế taxi không chỉ cự tuyệt, thậm chí còn có khả năng mắng một câu "Bệnh tâm thần". Nhưng không hiểu sao trong lòng tài xế taxi có cảm giác mơ hồ, hắn vô ý thức nghĩ hắn nên làm theo lời của Trương Văn Trọng, cho nên không hề cự tuyệt, trái lại còn gật đầu, đáp: "Được." Sau đó thật sự ngồi qua bên cạnh.
Đây chính là do nguyên nhân Trương Văn Trọng thi triển Chúc Do Thuật sản sinh ra hiệu quả!
Trương Văn Trọng lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhấn mạnh chân ga, rất nhanh đã đưa xe tăng lên tốc độ cực hạn, một đường nhanh như điện chớp hướng chỗ ẩn thân của kẻ thi triển Hàng Thuật lao đi.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, lái xe với tốc độ cao căn bản không phải là việc gì khó, tuy rằng lúc này xe cộ trên đường rất nhiều, nhưng hắn vẫn có thể duy trì tốc độ cực nhanh xuyên toa trong dòng xe cộ, kỹ thuật siêu cường khiến cho người ta nhìn thấy mà trợn tròn mắt há hốc.
Mà loại tràng cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong phim điện ảnh này tự nhiên cũng không thể tránh được sự chú ý của người bên ngoài, vô luận là người đi đường hay những chiếc xe khác, đều mở to mắt khiếp sợ nhìn chiếc taxi lao qua như bay mà không ngừng nghị luận.
Có người cảm khái nói: "Trước đây trên thegioitruyen.com luôn nhìn thấy tài xế taxi bên Mỹ lợi hại cỡ nào, hiện tại mới biết tài xế taxi của chúng ta cũng không thua kém bọn họ. Nhìn xem người kia, trong dòng xe cộ như vậy mà cũng dám chạy nhanh như thế, quả thực là quá kích thích!"
"Kỹ thuật của người này thật lợi hại, tốc độ nhanh như vậy không ngờ có thể xuyên toa giữa dòng xe cộ đông đúc vẫn như thường, kỹ thuật này nếu tham gia đua xe, cũng là dư dả phải không?"
"Nếu sau này có cơ hội, tôi cũng phải ngồi xe của tài xế đó, đây khẳng định còn kích thích hơn ngồi xe vượt núi!"
Cũng có người nghi vấn suy đoán:
"Ta kháo, đường nhiều xe như vậy, nhiều người như vậy, tài xế này còn dám chạy nhanh như vậy, lẽ nào hắn không sợ gặp phải chuyện không may sao?"
"Anh có bao giờ thấy tài xế taxi không lái xe nhanh không? Chỉ là người này lái nhanh hơn chút thôi! Nhưng nói thì nói, tốc độ kiểu như vậy, chỉ sợ tài xế này là nhân vật có bối cảnh nha?"
"Các anh biết gì? Biết cha của hắn là ai không? Cha hắn là Lý Võng, thế nào, bị dọa sợ chưa?"
Trương Văn Trọng đang lái xe với tốc độ như bay, tự nhiên không biết chuyện họ nghị luận, dù nghe thấy được, hắn cũng chỉ cười, nếu tình huống hiện tại không phải gấp gáp, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện khiến cho người ta chú ý như vậy. May mắn không ai biết hắn lái xe, chỉ nghĩ là một tài xế bưu hãn mà thôi.
Tuy rằng qua Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng biết được chỗ ẩn thân của người thi triển Hàng Thuật, nhưng hắn cũng không trực tiếp lái xe thẳng đến nơi đó. Để tránh đập cỏ động rắn, khi hắn đến ngay đầu phố, liền quẹo vào một con đường vắng người, sau đó lấy một xấp tiền đưa cho tài xế taxi.
Vừa rồi hắn lái xe quá nhanh, dọc đường vượt đèn đỏ, chắc chắn đã bị chụp ảnh, nên hắn đưa xấp tiền lớn cho tài xế, xem như đền tiền phạt.
Trương Văn Trọng xuống xe, dùng thanh âm thôi miên nói với tài xế: "Anh chưa từng gặp qua tôi, hôm nay sở dĩ anh phải chạy nhanh như vậy là vì phải đưa một người phụ nữ sắp sinh vào bệnh viện."
Tài xế taxi mờ mịt gật đầu, trong miệng không ngừng thì thào lời của Trương Văn Trọng vừa nói: "Đúng, tôi không gặp qua anh, tôi chạy nhanh như vậy là vì muốn đưa một phụ nữ sắp sinh vào bệnh viện..."
Thẳng đến khi thân ảnh Trương Văn Trọng hoàn toàn biến mất trong đêm đen, tài xế taxi mới khôi phục lại bình thường, sau khi lắc mạnh đầu, hắn khởi động xe lái đi, bắt đầu như ngày xưa tiếp tục đón khách.
Đoạn đường hai con phố đối với Trương Văn Trọng cũng không đáng gì, hắn rất nhanh đã đến ngoài cửa lớn của khu nhà trọ nơi người thi triển Hàng Thuật ẩn thân.
Trương Văn Trọng vừa đến đây, Tam Túc Ô đã sớm chờ nơi này, từ trên cột đèn bay xuống, hạ lên đầu vai hắn. Ghé mỏ sát tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được nói: "Chủ nhân, tên thi triển Hàng Thuật kia đang ở lầu mười bảy khu nhà này."
"Ân." Trương Văn Trọng gật đầu, biểu thị mình đã biết. Sau đó liền cất bước đi vào trong khu nhà.
Vừa đi tới cửa, đã bị nhân viên bảo an ngăn cản lại: "Xin lỗi tiên sinh, đây là nơi ở tư nhân, không cho tùy tiện vào."
Trương Văn Trọng không chút hoang mang, mỉm cười nói: "Tôi cũng ở đây mà, lẽ nào anh không nhận ra tôi sao? Nhìn kỹ lại xem." Hắn lại thi triển Chúc Do Thuật lần nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhân viên bảo an tuy rằng cường tráng, nhưng vẫn không thể chống đối được Chúc Do Thuật do Trương Văn Trọng thi triển. Nhất thời bị hắn mê hoặc tâm hồn, vô ý thức tin theo lời hắn nói, cho rằng hắn đích xác là người ở trong tòa nhà này, vội vàng tạ lỗi: "A, rất xin lỗi, tôi vừa mới đến làm nên không nhận ra anh, xin lỗi."
"Không sao, tôi không trách anh, anh chỉ làm việc của mình thôi." Trương Văn Trọng mỉm cười nói, sau đó cất bước đi vào thang máy, thang máy trực tiếp lên thẳng lầu mười bốn.
Nhìn hai dãy phòng trên lầu mười bốn, Trương Văn Trọng nhìn Tam Túc Ô trầm giọng dò hỏi: "Người nọ đang ở trong phòng nào?"
Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh bay lên, ngừng lại ngay trước một cửa phòng ngay bên góc trái.
Trương Văn Trọng đi tới ngay trước cửa phòng, lập tức ngửi được mùi máu tươi cùng mùi xác chết thối rữa nhàn nhạt phát ra từ bên trong nhà, loại mùi này, chính là mùi vị của người tu luyện Hàng Thuật vùng Đông Nam Á. Tuy rằng người bình thường ngửi không được mùi vị này, nhưng người tu chân đều có thể ngửi ra được.
Trương Văn Trọng nhìn Tam Túc Ô làm ra thủ thế như chiếu theo kế hoạch hành sự, Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh bay ra khỏi tầng lầu.
Trương Văn Trọng giơ tay lên gõ lên cửa: "Bang phanh phanh..."