Siêu Cấp Tiên Y

Chương 282: Hỏa Hoạn



Hai người vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời xanh trong, một đạo khói đen thô to đang xoay quanh bốc cao lên, giống như sắp xông lên tận trời. Mà bên dưới đạo khói đen, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một mảnh hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt theo gió.

Từ vị trí của phòng y tế nhìn lại, đạo khói đen thô to thật giống như một con rồng đen dữ tợn, đang thiêu đốt lửa đỏ hừng hực, rít gào xông lên bầu trời. Xem tư thế của nó, phảng phất như muốn đem bầu trời bên trời đỉnh đầu một ngụm nuốt trọn.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, dù có ngu ngốc thế nào, người có phản ứng chậm ra sao, cũng đều có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi, không hẹn mà cùng thất thanh kinh hô lên: "Hỏa hoạn?"

Sự phát hiện thình lình này, làm mọi người bên trong phòng y tế nhất thời cả kinh ngây dại, qua thời gian vài phút, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, hoặc nhìn hoặc chỉ vào địa phương bốc khói thật cao, ồn ào nói:

"Đúng rồi, là hỏa hoạn! Chết tiệt, nhìn đạo khói đen kia, chỉ sợ lửa cháy rất lớn."

"Hỏa hoạn đang phát sinh ở địa phương nào vậy? Hay là bên trong trường học của chúng ta?"

"Từ cự ly phương hướng của đạo khói đen bốc lên mà suy đoán, trận hỏa hoạn hẳn không phải phát sinh trong trường học đâu. Ai, tôi nhớ rồi, phương hướng bốc khói đen kia hình như có một tiểu khu dân cư phải không? Mọi người nói, trận hỏa hoạn này có phải phát sinh bên trong khu đó không?"

"Anh nói ở tiểu khu Nguyệt Quang sao? Tôi nghe nói bên trong tiểu khu đó có không ít người ở lại. Nếu như trận hỏa hoạn này đúng thật sự phát sinh tại đó, thì số lượng thương vong phải rất lớn."

"Ai, sao tự nhiên lại cháy lớn vậy? Thật là xui xẻo, xui xẻo quá."

Tô Hiểu Hồng nhìn bầu trời bốc khói đen ngùn ngụt xa xa, cau chặt đôi mày, nhìn Trương Văn Trọng đưa ra lời kiến nghị: "Lão sư, chúng ta lưu lại hai người trực phòng y tế, người còn lại đều đến hiện trường hỏa hoạn hỗ trợ được không? Theo em được biết, ở gần đây ngoại trừ phòng y tế chúng ta, cũng chỉ có hai phòng khám bệnh thuộc xã khu. Chỉ sợ xe cấp cứu của những bệnh viện khác không đúng lúc chạy tới hiện trường hỏa hoạn, không kịp trị liệu cho những nạn nhân bị ngộp khói hay té bị thương."

"Cô nói đúng." Lời đề nghị này của Tô Hiểu Hồng trùng hợp với tâm tư của Trương Văn Trọng, hắn cũng không có chút do dự, lúc này liền gật đầu đồng ý lời đề nghị này của Tô Hiểu Hồng.

Nhưng Trương Văn Trọng cũng không cưỡng chế mọi người trong phòng y tế cùng nhau chạy tới hiện trường hỏa hoạn, mà quét mắt nhìn các bác sĩ cùng hộ sĩ, trầm giọng nói: "Bởi vì chuyện tới hiện trường hỏa hoạn cứu người cũng không nằm trong phạm vi công tác của các vị. Đồng thời hệ số nguy hiểm cũng khá cao, cho nên tôi cũng không cưỡng cầu mọi người cùng theo tôi đến hiện trường, ai nguyện ý thì đi cùng tôi, ai không nguyện ý thì lưu lại trực ban."

"Lão sư, em tự nhiên là đi theo thầy." Tô Hiểu Hồng là người đầu tiên đứng dậy bước nhanh tới bên người Trương Văn Trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ông ngoại em thường nói với em, người sống một đời, chỉ cầu làm được không thẹn với lương tâm. Nếu như lần này em không cùng thầy đi cứu người, mặc kệ người khác xem em thế nào, cũng không quản người khác sẽ nói em điều gì, dù sao em tuyệt đối cũng sẽ coi thường chính mình."

Mấy nghiên cứu sinh cũng bước nhanh tới bên người Trương Văn Trọng, đồng thanh nói: "Trương giáo thụ, chúng tôi cũng muốn đi theo thầy cứu người, tuy rằng kinh nghiệm lâm sàng của chúng tôi còn thiếu thốn, thế nhưng chúng tôi cũng không phải hạng người sợ chết! Hơn nữa chúng tôi cũng tin tưởng vững chắc, chúng tôi có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này!"

Lâm Tử Mạn cũng đứng dậy nói: "Trọng ca, lời anh vừa nói sai rồi, chúng tôi đều là bác sĩ, cứu sống người vốn là thiên chức của chúng tôi, là công việc của chúng tôi! Hiện tại gặp tình huống như vậy, chúng tôi làm sao có thể lùi bước chứ? Không cần nói, tôi khẳng định phải đi!"

"Bác sĩ Lâm nói không sai, cứu sống người vốn là bổn phận của bác sĩ! Trương phó viện trưởng, tôi cũng đi, anh nhất định phải cho tôi đi!"

"Còn có tôi! Còn có tôi! Ngàn vạn lần không thể bỏ tôi lại."

"Trương phó viện trưởng, mặc kệ anh lưu lại ai trực ban đều được, nhưng không thể lưu tôi lại đâu!"

Trong khoảng thời gian ngắn, hai mươi mấy bác sĩ cùng hộ sĩ bên trong phòng y tế có vẻ tâm tình kích động, đều ồn ào đòi theo Trương Văn Trọng đến hiện trường hỏa hoạn.

Phản ứng của mọi người vượt ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng, trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn cũng phi thường cảm động.

Nhưng thế cục khẩn trương lúc này cũng không cho Trương Văn Trọng có thời gian cảm khái nhiều hơn, hắn cũng không nhiều lời vô ích, lập tức để lại hai bác sĩ cùng hộ sĩ thân thể có vẻ yếu ớt ở lại trực ban. Hai người tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp thu mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, cũng không dám dây dưa làm lãng phí thời gian.

Sau đó Trương Văn Trọng lại nhìn những người khác phân phó nói: "Trước tiên tôi và tiểu muội đi xem tình huống, mọi người lấy theo hòm thuốc cùng dụng cụ cấp cứu thuốc men đi theo sau! Mặt khác, ai biết lái xe thì lái hai chiếc cứu thương của phòng y tế chúng ta, để đúng lúc có thể chuyển những nạn nhân bị nguy hiểm đến kịp những bệnh viện lớn."

Trương Văn Trọng phân phó lập tức được các bác sĩ và hộ sĩ hưởng ứng, bọn họ đều gật đầu đáp:

"Tôi đi chuẩn bị thuốc men!"

"Vài người theo tôi đi bơm túi dưỡng khí, chúng ta phải mang theo nhiều túi dưỡng khí cùng đi."

"Tôi đi lái xe cứu thương."

Nguyên các bác sĩ cùng hộ sĩ đang tụ tập một chỗ, lập tức liền tản ra dựa theo lời Trương Văn Trọng phân phó bắt đầu hành sự. Trong bọn họ, có người lo chuẩn bị công cụ cấp cứu, cũng có người chuẩn bị thuốc men, còn có người vội vàng kiểm tra túi dưỡng khí. Toàn bộ mọi người bên trong phòng y tế đều giống như những linh kiện trong một cỗ máy, đang vận chuyển với tốc độ cực nhanh.

Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chạy nhanh ra khỏi phòng y tế, chạy về hướng hiện trường hỏa hoạn. Hắn không lái xe cứu thương của phòng y tế, cùng lúc có tới mười mấy bác sĩ và hộ sĩ phải ngồi xe cứu thương tới hiện trường, dùng xe cứu thương mới chở được hết. Nếu như hiện tại hắn lái đi một chiếc, sẽ khiến bọn họ bị chậm trễ thời gian.

Tốc độ chạy của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng rất nhanh, dù không muốn người ngoài nhìn thấy cũng đã tận lực giảm bớt tốc độ, nhưng còn nhanh hơn người dùng xe đạp rất nhiều. Chẳng được bao lâu, hắn cùng Tô Hiểu Hồng đã chạy tới bên ngoài tiểu thu Nguyệt Quang.

Ở cự ly cách tiểu khu Nguyệt Quang khoảng ba trăm thước, cảnh sát đã thiết trí hàng rào cảnh tuyến, không cho người dân đến gần. Dù đứng bên ngoài cảnh tuyến vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy, tòa lầu mười hai tầng của tiểu khu Nguyệt Quang đang bị ngọn lửa cực lớn hừng hực thiêu đốt.

Ngọn lửa dữ tợn đang cuộn trào khắp bầu trời lan tràn bốn phía, thế lửa tùy lúc đều có thể lan tràn sang những tòa lầu dân cư chung quanh.

Vài chiếc xe cứu hỏa vừa gào thét lao tới lúc này đang chạy ào vào tiểu khu Nguyệt Quang, đang dùng những vòi rồng liên tục phun nước vào tòa lầu dân cư. Nhưng làm kẻ khác có chút ngoài ý muốn chính là, những vòi rồng xối vào trong lửa lớn lại không hề có tác dụng, không những không dập tắt được thế lửa, trái lại còn giống như chọc giận ngọn lửa, ngọn lửa dữ tợn càng bốc cháy dữ dội hơn!

Ngoài ra, còn có một ít người dân chạy thoát ra từ trong tòa lầu, lúc này đang vô lực ngồi bệch trên mặt đất, đang thở hổn hển không ngớt. Trong bọn họ có người chỉ vì sợ hãi quá độ, có người bị lửa lớn làm bỏng, còn có mấy người trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, bởi vì té bị thương nên bị gãy xương.

Xe cứu thương của mấy bệnh viện lớn lúc này còn đang trên đường chạy tới, tuy rằng cảnh sát đã vận dụng xe cảnh sát đưa người bị thương nặng đến bệnh viện, nhưng vẫn còn nhiều người bị thương còn lưu lại nơi này.

Trương Văn Trọng cũng không hề dừng lại bên ngoài cảnh tuyến, kéo mạnh Tô Hiểu Hồng chạy qua cảnh tuyến tiến nhập hiện trường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Không ngoài ý muốn, ngay khi họ vừa vượt cảnh tuyến, đã bị cảnh sát gìn giữ hiện trường lập tức ngăn cản lại.

Thái độ của cảnh sát cũng còn khách khí, chỉ đưa tay ngăn cản hai người, nói: "Vì sự an toàn tính mạng của hai vị, vì không gây trở ngại cứu lửa, còn mời hai người quay ra ngoài cảnh tuyến. Ai, anh là..." Lúc này bọn họ nhận ra Trương Văn Trọng, kinh hô: "Anh là bác sĩ Trương, Trương Văn Trọng?"

Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Không sai, tôi là Trương Văn Trọng, phiền anh để chúng tôi vào xem tình huống của người bị thương."

"Được." Mấy cảnh sát giữ gìn trật tự cũng không dây dưa, để hai người nhanh chóng chạy vào.

Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chạy về hướng mấy người bị thương, cũng không quên quay đầu lại nhìn mấy viên cảnh sát nói: "Sau đó sẽ có hai xe cứu thương chạy tới, bọn họ đều là đồng sự của tôi, các anh đừng nên cản lại bọn họ."

Mấy viên cảnh sát vội vàng đáp: "Yên tâm đi, dù anh không dặn, chúng tôi cũng tuyệt đối không bao giờ ngăn cản xe cứu thương."

Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chạy nhanh về chỗ nạn nhân hỏa hoạn, trước tiên khám cho những nạn nhân bị thương nặng. Ngay lúc này một người quen cũng xuất hiện ngay trước mắt hắn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn nói: "Bác sĩ Trương, sao anh lại tới đây?" Người này chính là đội trưởng hình cảnh Lý Triêu Dương, thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, Trương Văn Trọng cũng phi thường ngoài ý muốn. Từ lúc nào chuyện chữa cháy mà hắn cũng phải quản lý luôn vậy?

"Lý đội trưởng? Sao anh lại ở đây?" Trương Văn Trọng hỏi.

Lý Triêu Dương nhìn tòa lầu đang thiêu đốt hừng hực, nói ra một câu làm sắc mặt Trương Văn Trọng biến đổi: "Tiểu Đàm đang ở bên trong tòa lầu này."