Siêu Cấp Tiên Y

Chương 3: Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp



Thế nhưng ngay lúc này, một thanh âm trầm ổn từ phía sau hắn truyền tới: "Trần chủ nhiệm, buông hắn ra!"

Trần Kiến đang trong cơn giận dữ, vốn muốn quay đầu lại quát mắng người dám can đảm ra mệnh lệnh cho mình, thế nhưng khi hắn quay đầu lại, thấy rõ được gương mặt người ra lệnh, chỉ đành đem lời muốn mắng sắp tuôn ra bên mép nuốt ngược trở vào.

Người đứng phía sau Trần Kiến, là một người hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mang kính đen, rất có khí độ của một học giả. Trên người lão nhân này cũng mặc chiếc áo bác sĩ của bệnh viện Ung Thành, ở trước ngực hắn cũng có tấm thẻ giới thiệu thân phận, bên trên ghi lại chức vụ và tên tuổi của hắn: Nhạc Tử Mẫn, thường vụ phó viện trưởng bệnh viện Ung Thành.

Tai nạn xe cộ lần này cực kỳ trọng đại, bệnh viện Ung Thành nhận được điện thoại cấp cứu liền không dám chậm trễ, không chỉ phái ra nhân viên nghiệp vụ nòng cốt của khoa cấp cứu, đồng thời còn phái ra một thường vụ phó viện trưởng đến áp trận, để mong có thể cứu giúp người bị thương được tốt nhất.

Thấy người nói chuyện là Nhạc Tử Mẫn, Trần Kiến vội vã thu liễm biểu tình bất mãn trên mặt, sau đó buông cánh tay của Trương Văn Trọng, bước nhanh đi tới bên người Nhạc Tử Mẫn, cáo trạng: "Nhạc phó viện trưởng, ông xem, người này một mực ở đây gây trở ngại chúng ta triển khai cấp cứu, tôi kêu hắn đi, hắn còn không nghe, nếu như làm lỡ thời cơ cứu trị người bị thương..."

"Được rồi, câm miệng cho tôi!" Nhạc Tử Mẫn quát lên, từ đầu tới cuối đôi mắt hắn đều đặt trên bàn tay thi châm của Trương Văn Trọng, căn bản không hề liếc mắt nhìn Trần Kiến, trong ánh mắt hắn đang tràn đầy nỗi khiếp sợ.

"Cái...cái gì?" Trần Kiến nghe vậy không khỏi sửng sốt, biểu tình trên mặt biến đổi thập phần xấu xí.

Từ khi Trần Kiến từ Đức trở về quốc nội, đến bệnh viện Ung Thành làm việc cho tới nay, giới cao tầng bệnh viện cho tới bây giờ đều đối với hắn lễ ngộ vô cùng. Mặc dù hắn ở trên tạp chí y học hay báo chí y học phát biểu bài văn chương hiệu triệu đòi hủy bỏ Đông y, làm bệnh viện phải rước lấy rất nhiều phiền phức không đáng có, cao tầng bệnh viện vẫn không trách cứ hắn, dù sao bằng cấp và y thuật của hắn cũng là sự thật, chỉ cần không phạm phải sai lầm trọng đại, cao tầng bệnh viện đều vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa đối với hắn.

Thế nhưng Trần Kiến thế nào cũng không có nghĩ đến, Nhạc Tử Mẫn thường ngày luôn có vẻ mặt ôn hòa đối với mình, không ngờ lại vì một tiểu tử mao đầu không biết từ đâu xông ra mà không chút khách khí mệnh lệnh cho hắn câm miệng, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Kiến thậm chí hoài nghi chính mình có phải đã nghe lầm rồi hay không.

Vẻ mặt khó có thể tin, Trần Kiến không cam lòng hỏi: "Nhạc phó viện trưởng...ông...ông vừa nói cái gì?"

"Tôi nói anh câm miệng! Câm miệng! Lẽ nào anh không nghe được sao? Hay anh ở nước ngoài thời gian quá lâu, đã không nghe hiểu được tiếng quốc nội nữa?" Nhạc Tử Mẫn luôn luôn đều tao nhã, tâm tình bình thản không chút dao động, bây giờ lại biểu hiện phi thường kích động, hắn nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trần Kiến, nói: "Vị tiên sinh này nói không hề sai, anh đang gây trở ngại hắn cứu người bị thương. Có thể anh hãy làm như lời hắn nói, đi xem tình huống của người bị thương chung quanh, mà không phải cứ ở chỗ này gây trở ngại hắn."

"Cái...cái gì? Tôi gây trở ngại hắn? Nhạc phó viện trưởng, ông có lầm lẫn không? Ông lại còn nói tôi đang gây trở ngại hắn?"

Trần Kiến vừa tức lại vừa vội, thậm chí nói chuyện cũng không thông thuận chút nào. Hắn thực sự rất muốn hỏi Nhạc Tử Mẫn, có phải đã già đến hồ đồ rồi hay không, cho nên mới ở chỗ này nói ra những lời mê sảng? Hắn, Trần Kiến, chính là nhân tài tinh anh tốt nghiệp đại học Heidelberg tại Đức, trong lĩnh vực cấp cứu học ở giới y học tại quốc nội coi như là bác sĩ chủ nhiệm rất có danh khí, là một học giả chuyên gia. Một danh nhân như vậy, không ngờ sẽ bị nói là đang gây trở ngại cho một gã Đông y trẻ tuổi đang dùng "vu thuật" chữa bệnh...

Theo Trần Kiến xem ra, chuyện như vậy quả thực là không thể tin tưởng!

Trần Kiến hận đến nghiến răng nghiến lợi lúc này đã nghĩ muốn phát hỏa, bất quá cuối cùng hắn cũng đem lửa giận miễn cưỡng nuốt xuống bụng. Hắn cứ như vậy im ắng đứng một bên, muốn nhìn xem tên Đông y trẻ tuổi này đến tột cùng diễn ra được vở kịch đáng chê cười nào.

Trần Kiến phẫn hận không ngớt, thậm chí ở trong lòng thầm nói: "Ta nhưng thật ra cũng muốn nhìn, giang hồ du y này rốt cục làm sao mà cấp cứu! Hừ...Đông y cấp cứu, nói ra thật làm cho người ta buồn cười. Nếu như người bị thương này cuối cùng vì làm lỡ thời cơ cấp cứu tốt nhất mà chết, ta nhất định phải cho tên Đông y lừa gạt, còn có lão phó viện trưởng hồ đồ, gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Trần Kiến và Nhạc Tử Mẫn cùng ôm tâm tư khác nhau, đều lẳng lặng đứng bên người Trương Văn Trọng, nhìn hắn thi châm cho cô gái bị trọng thương.

Nhạc Tử Mẫn từ lúc ban đầu nhìn thấy thủ pháp thi châm của Trương Văn Trọng, đôi mắt đã lóe lên ánh sáng làm cho kẻ khác dễ hiểu lầm. Nhạc Tử Mẫn sinh ra trong thế gia y học, đối với thuật châm cứu cũng rất có nghiên cứu. Hắn tự nhiên là nhìn ra môn đạo bên trong đó. Mà Trần Kiến đối với châm cứu lại không hiểu biết nhiều lắm, hắn chỉ đơn thuần muốn nhìn xem Trương Văn Trọng chữa bệnh xảy ra sự cố, cho nên căn bản không biết thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng và thủ pháp châm cứu thông thường đến tột cùng có điều gì khác nhau.

Tốc độ Trương Văn Trọng thi châm rất nhanh, khoảng chừng ba phút sau, hắn cũng đã thi châm, đi châm hoàn tất, thu hồi châm thép, đứng dậy từ từ phun ra một hơi nặng nề.

Nhạc Tử Mẫn kiên trì đợi được đến lúc này, mới mở miệng hỏi: "Vị tiên sinh này, vừa rồi anh sử dụng thủ pháp châm cứu, có phải là Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp không?" Thanh âm của hắn hơi có chút run, bởi vì hắn thế nào cũng không nghĩ đến, thủ pháp châm cứu thất truyền đã lâu kia, không ngờ hôm nay lại tái hiện ở nhân gian, bởi vậy hiện tại tâm tình của hắn phi thường kích động.

"Không sai." Trương Văn Trọng không chút nào phủ nhận, nhìn vào mắt Nhạc Tử Mẫn, có chút ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có người nhận ra Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, ông là người của Trần gia, hay người của Nhạc gia?"

Trần gia và Nhạc gia trong miệng Trương Văn Trọng, là ngày xưa khi hắn còn ở trong phàm tục nhân gian làm nghề y thì thu được hai người đệ tử nhập thất trong đông đảo chúng đệ tử. Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, ngày xưa hắn từng truyền thụ cho hai người này. Mà hai người ngày xưa cũng có lời thề son sắt phát thệ với hắn, ngoại trừ con cháu chính thống của gia tộc, tuyệt đối sẽ không đem Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp truyền thụ cho ngoại nhân.

Kỳ thực khi Trương Văn Trọng truyền thụ Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp cho bọn họ, cũng không hề yêu cầu bọn họ bảo mật, thế nhưng theo hai người kia xem ra, Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp là y thuật cực kỳ trân quý, bọn họ tự nhiên phải kỹ càng bảo mật mới xong. Chuyện cùng loại vào thời cổ đại cũng cực kỳ thông thường, thường thường rất nhiều y thuật đều chỉ truyền cho con cháu đệ tử nhà mình, người ngoài cho dù có học mười năm hai mươi năm, cũng chưa chắc có thể học được bản lĩnh thực sự. Cũng bởi vì loại hành vi bảo mật cực đoan này, làm cho rất nhiều y phương, y thuật của Đông y thất truyền, làm kẻ khác không khỏi thở dài.

Trần gia và Nhạc gia học được Cố Bổn Bồi Nguyên Châm cũng là như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trải qua năm tháng dài trăm năm, vô luận là Trần gia, hay chính Nhạc gia, nắm giữ Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp đều đã thiếu rất nhiều. Hiện tại Nhạc Tử Mẫn chỉ nghe được từ trong miệng của bậc chú bác nói về tên gọi của Cố Bổn Bồi Nguyên Châm và công hiệu thần kỳ của thuật châm cứu này mà thôi. Đừng nói là học được Cố Bổn Bồi Nguyên Châm, dù là nguyện vọng cũng chỉ mơ được nhìn thấy một lần, mãi cho đến hôm nay mới có thể tận mắt nhìn thấy được từ trên người Trương Văn Trọng.

"Tôi là Nhạc gia Nhạc Tử Mẫn, không biết tiên sinh làm sao xưng hô? Chẳng lẽ là đệ tử của Trần gia?" Nhạc Tử Mẫn hướng Trương Văn Trọng chắp tay, thái độ phi thường khách khí, điều này cũng làm cho Trần Kiến đang đứng bên người hắn rất kinh ngạc.
— QUẢNG CÁO —