Trong tiếng cảm khái vang lên hết đợt này tới đợt khác, đoạn rễ cây Lão Quân Đằng thiên cấp ngũ phẩm, lần thứ hai xuất hiện ở bên cạnh Trương Văn Trọng.
Khi Trương Văn Trọng đang cẩn thận thu hồi đoạn rễ cây Lão Quân Đằng, thì ở bên trong một gian huyệt động nhỏ bé khác, một người đàn ông trung niên thân mặc âu phục, dáng người béo tốt hơi giống diễn viên điện ảnh Hồng Kim Bảo, sớm đã cầm chiếc bình sứ đừng bốn viên Tụ Khí Đan lên ngắm nghía, thần tình vui mừng, dương dương tự đắc nói: "Một gốc Địa cấp tam phẩm Đàn Long Căn, cư nhiên lại đổi được bốn miếng Tụ Khí Đan, vụ giao dịch này quả thực là buôn bán lời rồi. Bản thân ta muốn nhìn xem, từ nay về sau, còn có ai dám nói ta không biết kinh doanh nữa không?"
Đám người ở bên cạnh hắn, trăm miệng một lời tán dương: "Tông chủ đại tài, buôn bán tầm này chỉ là tiểu lộ, hiển nhiên là vô sự tự thông, hạ bút thành giao."
Lại có người hỏi: "Tông chủ, chúng ta con mấy văn kiện linh tài nữa. Hay là nhân dịp vận khí đang thăng cao, mang tất cả chúng nó ra đấu giá đi? Nói không chừng, vài món linh tài kia, sẽ đem tới thật nhiều chỗ tốt!"
Người đàn ông trung niên hói đầu, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên lắc đầu cười nói: "Không vội...không vội...Gã vừa rồi nguyện ý xuất ra bốn viên Tụ Khí Đan để đổi lấy Địa cấp tam phẩm Đàn Long Căn, đã chứng minh hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc. Nhưng chúng ta không nên nóng vội xuất linh tài dược liệu ra, trước tiên hãy nhìn xem tên kia còn bao nhiêu Tụ Khí Đan cái đã. Hắc hắc, nói hông chừng, thu hoạch lần này của chúng ta, sẽ không chỉ là bốn viên Tụ Khí Đan đâu!"
Nói đến đây, người đàn ông trung niên hói đầu, tự sướng, cười phá lên ha hả.
Bởi vì nhiều người ôm cái ý niệm giống như vậy, cho nên hội đấu giá kế tiếp cũng không thể triển khai được nữa. Rơi vào đường cùng, Thanh Tùng đạo trưởng chủ trì buổi đấu giá, chỉ đành ôm quyền hướng về phía camera khom lưng vái chào, nói: "Vị bằng hữu vừa đem Tụ Khí Đan ra đấu giá, chẳng hay ngài có còn Tụ Khí Đan hoặc những thứ đan được khác không? Nếu có, thì mời ngài xuất ra đấu giá đi, bằng không hội đấu giá lần này, chỉ sợ là không thể duy trì nổi nữa. Nếu như không còn, cũng thỉnh ngài nói một tiếng, để những người khác nắm giữ bảo bối trong tay, xuất thủ."
Những lời này của Thanh Tùng đạo trưởng, nhất thời chiếm được vô số lòng hưởng ứng của mọi người:
"Phải rồi, Thanh Tung đạo trưởng nói rất có lý."
"Vị bằng hữu vừa rồi kia, rốt cuộc ngươi có còn Tụ Khí Đan hay không vậy?"
"Đạo hữu, mau xác minh đi? Để cho chúng ta khỏi phải duỗi cổ lên ngóng ah!"
Nghe chúng nhân nói như vậy, Trương Văn Trọng không khỏi mỉm cười, lần thứ hai hắn xuất ra một viên Tụ Khí Đan, đặt ở trên bàn, cao giọng nói: "Một viên Tụ Khí Đan, hạn định trao đổi, linh tài địa bảo."
Câu nói này của Trương Văn Trọng, tựa như ném bom vào hội trường. Nhất thời, trong huyệt động thạch nham, lại ong ong loạn hưởng thành một mảnh. Mọi người sôi nổi nghị luận:
"Không phải chứ? Hắn vẫn còn một viên Tụ Khí Đan sao? Rốt cuộc hắn lấy từ đâu ra mà nhiều vậy nhỉ?"
"Ta muốn! Viên Tụ Khí Đan này là của ta, kẻ nào dám tranh, ta sẽ đấu tới cùng."
"Ai sợ ngươi chứ? Viên Tụ Khí Đan này nhất định phải thuộc về ta."
"Đáng giận, vì sao chỉ đổi linh tài địa bảo ah? Lần này ta mang đến toàn bộ đều là pháp bảo, không có chút linh tài nào cả."
"Kháng nghị! Không công bình chút nào, dựa vào đâu mà chỉ đổi linh tài, chứ không đổi vật phẩm khác đây?"
Đám người không mang theo linh tài, vô cùng cảm thấy thất vọng, cũng sôi nổi đưa ra yêu cầu kháng nghị. Bất quá, kháng nghị của bọn hắn lại không có hiệu quả, hơn nữa rất nhanh liền bị từng thanh âm đấu giá vùi dập đi!
"Chỉ có một viên Tụ Khí Đan thôi sao? Nan giải quái nhỉ, ta xuất ra một lượng Địa cấp nhất phẩm linh tài, Hàn Hi Thổ." Rất nhanh có người mở miệng trước tiên, hắn ra giá như thế này, hiển nhiên là muốn đầu cơ trục lợi, kiếm chút tiền lời. Có thể ở trong mắt hắn, Trương Văn Trọng không hiểu giá cả thị trường linh tài dược liệu. Bằng không, sẽ không dùng bốn viên Tụ Khí Đan để đổi lấy Địa cấp tam phẩm linh tài Đàn Long Căn? Cho nên hắn cũng muốn thừa dịp đối phương không am hiểu giá cả thị trường, hung hăng xuất ra một con số.
Bất quá, người này hiển nhiên đã quên mất, giờ khắc này trong huyệt động thạch nham, người muốn đổi Tụ Khí Đan, cũng không phải chỉ có một mình hắn. Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở miệng, thì đã có bảy tám thanh âm cười lạnh, châm chọc nói: "Buồn cười thế, ngươi quả thực ranh ma nha? Một lượng Địa cấp nhất phảm Hàn Hi Thổ, cư nhiên lại không biết xấu hổ ném ra, đổi lấy một viên Tụ Khí Đan? Hừ, con mẹ ngươi sao không đi ăn cướp của thiên hạ đi?"
Theo sau, người vừa nói lại chuyển giọng, hắn tự khai ra bảng giá của mình: "Ta xuất ra Địa cấp tam phẩm linh tài, Quang Tinh Thiết! Khối tinh thiết này chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế phi kiếm đó ah! Đạo hữu, ngươi đừng do dự nhiều làm gì, trao đổi cùng ta đi!"
Lại có thanh âm kêu lên: "Vô sỉ, các ngươi đều là một lũ mặt dày, thế nhưng đều mơ tưởng chiếm tiện nghi của vị đạo hữu kia. Những kẻ gian trá như các ngươi, căn bản không xứng làm giao dịch với vị đạo hữu kia! Đạo hữu, ngươi hãy nghe ta nói, ta xuất ra ba văn kiện Địa cấp tam phẩm linh tài, ngoại trừ bao nhiêu đó ra, còn tặng thêm cho ngươi một Miêu nữ! Nếu ngươi không thích, chỗ này của ta còn có Hồ nữ ngạo cốt, ma mị! Thế nào?"
Trong huyệt động thạch nham, ngoại trừ Trương Văn Trọng ra, tất cả mọi người đều muốn có được Tụ Khí Đan, dưới tình huống khan hiếm như vậy, cho nên giá trị trao đổi của nó cũng trở nên tăng vọt.
Cuối cùng, chỉ với một viên Tụ Khí Đan, đã đổi lấy một văn kiện Địa cấp ngũ phẩm, ba văn kiện Địa cấp tứ phẩm, và sáu văn kiện Địa cấp tam phẩm linh tài! Cơ số này, kì thật đã vượt xá giá trị của nó trên thị trường. Nhưng dù là như vậy, người bỏ ra cái giá trao đổi kia, vẫn phi thường cảm thấy thỏa đáng.
Trong lúc mọi người đang xót xa nghị luận, thì Trương Văn Trọng lại xuất thêm một viên Tụ Khí Đan nữa ra, vẫn câu nói lúc trước: "Một viên Tụ Khí Đan, hạn định trao đổi, linh tài địa bảo!"
Không thể nghi ngờ, nhóm Tu Chân giả cùng Dị Năng giả ở trong huyệt động thạch nham, lúc này cũng đã khiếp sợ tới mức chết lặng. Buổi đấu giá lần này, Tụ Khí Đan liền biến thành diễn viên chân chính.
Sau khi trao đổi giao mười viên Tụ Khí Đan, Trương Văn Trọng cũng không tính xuất thêm đan dược khác để trao đổi nữa. Bởi vì lúc này, đại bộ phận tài liệu hắn đã cầm trong tay rồi. Nếu như còn xuất đan dược ra, chưa chắc đã giao dịch được thêm thứ gì tốt. Mà lại sẽ khiến cho chúng nhân tò mò, săm soi.
Hội đấu giá tiếp tục triển khai. Nhưng có lẽ bởi vì mười viên Tụ Khí Đan do Trương Văn Trọng xuất ra, đã khiến hội tràng quá mức khiếp sợ, cho nên lúc này thoạt nhìn mọi người đều có chút phờ phạc, không còn cái loại tư thế tranh giành tựa như lúc mới bắt đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quan sát thêm chốc lát, Trương Văn Trọng thất vọng lắc đầu, ngoảnh mặt nhìn Vưu Văn cùng Ngô Phẫn, nói: "Buổi đấu giá lần này không còn gì xem nữa rồi. Không bằng chúng ta về đi?"
Vưu Văn cùng Ngô Phẫn sớm đã bị trường cảnh vừa rồi, làm cho hồn siêu phách lạc. Lúc này nghe thấy Trương Văn Trọng dò hỏi, hai người sửng sốt hồi lâu, mới kịp phản ứng: "Hả? Ách, được, được, tất cả đều nghe theo anh, anh muốn đi, chúng tôi tòng mệnh bước đi."
Ngay lúc đó, máy điện thoại di động của Ngô Phẫn đột ngột réo chuông, hắn luống cuống móc điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị, nhất thời kinh hộ: "Ủa, là số điện thoại của thần tiên quan chủ Hà Phi Quan!"
Hắn không dám chậm trễ, mau chóng bấm nút nhận liên lạc.
Trương Văn Trọng ngồi bên cạnh, thấy một màn này, âm thầm mỉm cười ở trong lòng, nói: "Rốt cuộc tới vị quan chủ Hà Phi Quan đã chịu lộ diện rồi..."