Triệu Nguyên Bản tuy bản thân đang trong cơn mưa to, thế nhưng hắn rõ ràng cảm giác được hơi nước trong cơ thể đang bị một loại lực lượng vô hình vô sắc dẫn dắt, từ lỗ chân lông quanh thân tuôn ra, lẫn lộn cùng nước mưa xối xuống trên người, chảy xuống mặt đất.
Theo hơi nước trong cơ thể xói mòn, linh lực hắn khổ tu được nhiều năm cũng đã xói mòn rất nhanh. Triệu Nguyên Bản không chút nghi ngờ, nếu chiếu theo tốc độ này tiếp tục phát triển, hắn và mười sáu đệ tử Triệu gia đều sẽ biến thành mười bảy cỗ thây khô nằm trên đường cao tốc nối liền Ung Thành và Tinh Thành. Nói không chừng, còn có thể bởi như vậy sẽ bị đưa tin đến Ung Thành và Tinh Thành, thậm chí còn có khả năng diễn biến thành quái sự nổi danh nhất trên các trang báo.
Triệu Nguyên Bản cảm giác tử vong đang đến gần, thầm thở dài, nhưng khác với những người còn lại, ý thức của bọn họ đã trở nên không rõ, Triệu Nguyên Bản lại cảm giác được ý thức của mình rõ ràng đến mức trước nay chưa từng có.
Thở dài một hơi, trong lòng Triệu Nguyên Bản thầm nghĩ: "Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Triệu Nguyên Bản ta lần này lại đá phải tấm sắt. Kỳ thực ta hẳn sớm nên nghĩ đến, ở bên cạnh hai phàm phu tục tử kia hẳn phải có cao thủ đang âm thầm bảo hộ. Dù sao, vô luận là ai, cũng sẽ không yên tâm để hai phàm phu tục tử mang theo mười viên Tụ Khí Đan trong người, hay vận chuyển nhiều linh tài liệu như thế."
Lúc vừa mới bắt đầu, Triệu Nguyên Bản còn cho rằng do Trương Văn Trọng thi triển Thao Thủy Cửu Quyết. Thế nhưng trải qua một phen tự suy đoán, hắn lại cho rằng người thi triển Thao Thủy Cửu Quyết lại là một người khác. Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề cảm giác được nửa điểm linh lực dao động trên người Trương Văn Trọng. Mà tình huống như vậy, chỉ có hai khả năng, một là tu vi của Trương Văn Trọng cao hơn hắn rất nhiều, đồng thời có một loại phương pháp điều khiển linh lực kỳ lạ, cho nên hắn không phát hiện được linh lực dao động. Hai là người thi triển Thao Thủy Cửu Quyết cũng không phải Trương Văn Trọng, mà là một cao thủ đang ẩn trong chỗ tối, Trương Văn Trọng chỉ làm người ngụy trang để làm hắn phân tâm mà thôi. Hai khả năng này, Triệu Nguyên Bản tuyển chọn khả năng thứ hai, bởi vì hắn thế nào cũng không tin tưởng, Trương Văn Trọng còn trẻ tuổi như vậy lại có được một thân tu vi vượt trên hắn rất xa.
"Chỉ có thể trách do ta quá mức sơ ý, không điều tra mọi chuyện rõ ràng trước khi áp dụng hành động." Triệu Nguyên Bản thầm thở dài một tiếng. Sau đó đôi mắt vốn đã ảm đạm, dường như hồi quang phản chiếu, lóe lên một đạo lệ mang: "Cao thủ ẩn trong chỗ tối, đến tột cùng lại có địa vị gì? Vì sao biết Thao Thủy Cửu Quyết? Pháp quyết này không phải chỉ có Tượng Quận Triệu gia chúng ta mới biết được hay sao? Hơn nữa hắn còn tu luyện tới bí quyết thứ chín, dù ngay cha ta, cũng chỉ mới tu luyện tới bí quyết thứ tám mà thôi. Lẽ nào nói, cao thủ ẩn trong chỗ tối bảo hộ bọn họ, có sự liên quan sâu xa gì với Tượng Quận Triệu gia?"
Ngay khi Triệu Nguyên Bản còn đang suy nghĩ, một chiếc xe từ phía sau lao nhanh tới, sau một tiếng phanh khẩn cấp, dừng ngay phía sau xe Martha, suýt chút đã tông thẳng vào đuôi xe.
Từ trên xe nhảy xuống hai người mặc đạo bào, chính là Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên.
"Cũng may chạy tới đúng lúc." Xích Hà đạo trưởng nhìn thấy ở đây chỉ có người của Triệu gia, mà không có thân ảnh Trương Văn Trọng và Vưu Văn, nhất thời thở ra một hơi.
Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện, tình huống nơi này có chút không thích hợp. Không nói tới năm chiếc xe phía trước đang đỗ ở những vị trí cổ quái, chỉ nói tới Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia đang ngây ngốc đứng ngay ngoài mưa không tránh né, cũng đã đủ để Xích Hà đạo trưởng nhíu mày không giải thích được.
Xích Hà đạo trưởng đi tới trước người Triệu Nguyên Bản, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Triệu tam thiếu, các ngươi đang làm gì? Tắm mưa sao, rất thoải mái? Hay đây là phương thức tu luyện đặc thù của Triệu gia?
Nếu như Triệu Nguyên Bản còn có tâm tình và khí lực đấu võ mồm với Xích Hà đạo trưởng, hắn nhất định sẽ hướng Xích Hà giơ lên ngón tay giữa, sau đó mắng một câu: "Thoải mái cái đầu ngươi, tu luyện mẹ ngươi." Nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại hắn căn bản không có khí lực mở miệng nói. Thậm chí ngay khi Xích Hà vừa bước đến gần trước người hắn, trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm, sau đó thân thể ngã ra, hướng một bên ngã sấp xuống.
Xích Hà nhanh tay ôm lấy hắn, đến lúc này mới phát hiện biến hóa dị thường sản sinh trong thân thể hắn.
"Linh lực và hơi nước không ngờ lại mất đi nghiêm trọng như vậy." Xích Hà đạo trưởng kinh hô một tiếng, lấy ra vài viên Cố Nguyên Đan, nhét vào trong miệng Triệu Nguyên Bản. Mặc dù trên người hắn có Ngưng Khí Hoàn còn hiệu quả tốt hơn Cố Nguyên Đan rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không nguyện ý lãng phí trên người Triệu Nguyên Bản. Chỉ vài viên Cố Nguyên Đan còn làm hắn đau lòng không ngớt, tính toán sau đó phải để cho Tượng Quận Triệu gia phải bù đắp lần tổn thất này của hắn mới xong. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ăn vào vài viên Cố Nguyên Đan, tình huống Triệu Nguyên Bản thoáng chuyển biến tốt đẹp một chút, tuy rằng hơi nước cùng linh lực trong cơ thể vẫn còn đang xói mòn như trước, thế nhưng so sánh với tốc độ xói mòn lúc nãy, đã giảm bớt rất nhiều.
Đợi Triệu Nguyên Bản thoáng khôi phục một ít, Xích Hà đạo trưởng khẩn cấp dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Rốt cục các ngươi đã làm gì, vì sao làm cho linh lực cùng hơi nước trong người bị mất mát nghiêm trọng đến như vậy? Di, đây không phải là công hiệu của Thao Thủy Cửu Quyết của Tượng Quận Triệu gia sao? Lẽ nào Tượng Quận Triệu gia lại nội chiến sống mái ngay trên con đường này sao?"
"Nội chiến cái đầu ngươi, sống mái mẹ ngươi..." Triệu Nguyên Bản vừa khôi phục được một chút tinh lực cùng khí lực, há mồm liền chửi mắng.
Kiếm quang rợn người bỗng nhiên hiện lên, một thanh trường kiếm thả ra hàn khí, gác ngay trên cổ Triệu Nguyên Bản, làm cho hắn còn chưa kịp nói luôn nửa câu sau đã đành nuốt chửng xuống dưới.
Khuôn mặt như đóng băng của Thanh Liên xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Nguyên Bản, chỉ nghe nàng dùng thanh âm còn lạnh lẽo hơn trăm ngàn lần nói: "Nếu như ngươi còn dám nói nửa câu bất kính với sư tôn của ta, ta sẽ chặt bỏ đầu ngươi, làm thành cái bô cho sư tôn dùng!"
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Triệu Nguyên Bản và Xích Hà đạo trưởng đều không hẹn mà cùng thay đổi.
Triệu Nguyên Bản vốn bị Thanh Liên bày ra sát khí làm kinh sợ, còn Xích Hà đạo trưởng lại bị câu nói của nàng làm mắc nghẹn.
Sau một lát, cuối cùng Xích Hà đạo trưởng cũng hồi phục lại, bất đắc dĩ nói: "Thanh Liên nha, tuy rằng con là đạo cô, nhưng dù sao con cũng là một cô gái, sao nói chuyện lại thô lỗ như vậy chứ? Hơn nữa con chặt đầu người ta xuống, ta còn có thể tiểu ra sao? Vốn tuổi tác lớn dễ bị suy thận, nhưng con còn làm ra chuyện kích thích như vậy, ta làm sao chịu được nha."
Nghe hai thầy trò nói chuyện, Triệu Nguyên Bản muốn chết luôn cho rồi. Bất quá thanh trường kiếm gác trên cổ lại làm cho hắn rõ ràng nhận thức được, mạng nhỏ của mình đang bị nắm trong tay người khác. Nếu như vào lúc này hắn ứng đối vô ý, rất có khả năng sẽ chết. Cho nên cuối cùng hắn đành nén trụ lòng bất mãn, nỗ lực bày ra dáng tươi cười nịnh nọt trên mặt, lấy lòng nói: "Hai vị, có thể hỗ trợ liên lạc cha tôi một chút, đem trạng huống hiện tại của tôi nói cho ông ấy biết. Tượng Quận Triệu gia tất nhiên sẽ không quên Hà Phi Quan đã trượng nghĩa giúp đỡ, khẳng định sẽ có hồi báo thật dày."
"Không sao, không sao." Xích Hà đạo trưởng cười dài đáp, sau đó không quên hỏi một câu: "Có thể hồi báo gì cho ta?"
Sau khi thay Triệu Nguyên Bản gọi điện thoại cho cha hắn, Xích Hà đạo trưởng cũng không quên phân phó Thanh Liên, cho mười sáu đệ tử Triệu gia mỗi người một viên Cố Nguyên Đan, để giữ lại tính mạng bọn họ. Xích Hà cũng là một người rất có ý nghĩ kinh thương, biết chỉ cần có thêm một người sống, sẽ có thể đòi thêm một phần hồi báo từ Triệu gia. Tự nhiên đút cho bọn họ ăn Cố Nguyên Đan, cũng đều trong phạm vi được chi trả.
Sau khi giúp Triệu Nguyên Bản gọi xong điện thoại, Xích Hà đạo trưởng cũng đã hiểu được bảy tám phần chuyện đã xảy ra ở đây. Sau đó Xích Hà đạo trưởng lại gọi điện thoại, gọi tới một chiếc xe bus, đưa Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia lên xe, phân phó tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất, nhanh truyền dịch bổ sung hao tổn cho bọn họ. Vô luận thế nào cũng phải giúp giữ tính mạng cho bọn họ.
Đợi khi xe bus chạy nhanh đi, Xích Hà đạo trưởng bước tên bên xe của Triệu Nguyên Bản, vỗ vỗ nắp xe, thỏa mãn gật đầu nói: "Chiếc xe này thật không tệ. Cũng được, dùng nó xem như phí dụng trả cho việc truyền dịch cho đám người Triệu Nguyên Bản."
Sau đó hắn lại khanh khách nở nụ cười nói: "Thực sự là không ngờ, bên người tên phàm phu tục tử như Trương Văn Trọng lại còn cất giấu một cao thủ biết Thao Thủy Cửu Quyết. Thú vị, chuyện này thật là thú vị. Xem ra, ta tuyển chọn phương pháp dụ dỗ quả thật là chính xác. Bằng không hạ tràng của chúng ta dù không uất ức như tên Triệu Nguyên Bản ngu ngốc này, cũng sẽ không tốt hơn được bao nhiêu."
"Thao Thủy Cửu Quyết rất lợi hại sao?" Thanh Liên hỏi.
Xích Hà hồi đáp: "Năm bí quyết trước của Thao Thủy Cửu Quyết chỉ là rác, chỉ khi nào luyện đến bí quyết thứ sáu, sẽ trở nên phi thường lợi hại! Về phần người luyện tới bí quyết thứ chín sao, chí ít, ta mà gặp người như vậy sẽ quay đầu bỏ chạy. Sẽ không giống như Triệu Nguyên Bản, còn ngu ngốc đi đánh người ta."
"Con muốn gặp người nọ!" Thanh Liên liếm liếm môi, có chút hưng phấn nói.
"Ách." Xích Hà đạo trưởng nhăn mặt, nói: "Bà cô à, con cũng đừng thêm phiền nữa. Chí ít hiện tại con tuyệt đối đấu không lại người nọ đâu."
Ánh mắt Thanh Liên sáng lên, hỏi: "Ý của sư tôn là nói, sau này con có khả năng đấu thắng hắn?"
"Chuyện sau này ai mà biết được? Dù sao với tốc độ tu luyện của nha đầu ngươi, trong số những người ta gặp qua, thật sự thái quá nhất!" Xích Hà đạo trưởng hồi đáp. Mà ở trong lòng hắn, cũng nhịn không được nói thầm: "Ta thậm chí đang hoài nghi, con đến tột cùng có phải nhân loại hay không."
Trong đầu Xích Hà đạo trưởng, không khỏi hồi tưởng lại chuyện hai mươi năm trước, tình cảnh lần đầu nhìn thấy Thanh Liên, Thanh Liên chỉ là một đứa bé, đang trần như nhộng nằm ngay trên đỉnh núi Ba Hà, trên mỏm tuyết lạnh giá, lại không hề khóc vì lạnh, trái lại còn khanh khách cười không ngừng, phảng phất như đang đùa giỡn. Mà ngay cạnh thân thể của đứa trẻ, còn có hơn mười con sói cái đang cảnh giới chung quanh.
"Sư tôn, sư tôn, thầy đang suy nghĩ gì vậy?" Thanh âm của Thanh Liên kéo Xích Hà đạo trưởng từ chuyện hai mươi năm trước quay trở về thế giới hiện thực.
Xích Hà đạo trưởng lắc đầu, nói: "Không có gì, không có gì. Ác, được rồi, Thanh Liên, từ nhỏ đến lớn con đều ở trong Hà Phi Quan, ngoại trừ thỉnh thoảng xem ti vi, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, cho nên mới dưỡng thành tính cách băng lãnh này của con. Cho nên ta quyết định, an bài con đến Ung Thành học đại học. Thuận tiện tiếp xúc Trương Văn Trọng, tốt nhất có thể làm cho hắn đạt thành quan hệ giao dịch với Hà Phi Quan. Còn có, ngàn vạn lần nhớ kỹ, không nên đắc tội Trương Văn Trọng, cũng không nên tự ý phát sinh xung đột với cao thủ bảo vệ hắn."
"Đã biết." Thanh Liên đáp, ngắn gọn sáng tỏ.
"Ách." Vẻ mặt Xích Hà đạo trưởng thất vọng, rất ai oán nói: "Thanh Liên, con không có gì muốn nói sao? Tỷ như luyến tiếc rời khỏi ta, hay dặn ta chiếu cố tốt thân thể, hoặc sẽ đến đại học Ung Thành tìm cho ta một người bạn già..."
"Không cần như vậy." Thanh Liên ném lại một câu nói, xoay người bước lên xe của họ.
"Thực sự là một nha đầu không hiểu tình đời." Nhìn theo bóng lưng Thanh Liên, Xích Hà đạo trưởng gãi gãi đầu, nở nụ cười khổ, cùng lúc đó trong lòng hắn thầm nói: "Nó là con gái của Xích Hà này, dù không phải nhân loại, cũng là con gái của ta! Nếu ai muốn tổn hại nó, nhất định phải vượt qua thi thể của ta mới được!"