Bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm, hừ giọng nói: "Ủa, không nghĩ ra anh cũng biết đến kĩ thuật tạo ảnh tủy sống bằng cách chụp cộng hưởng từ hạt nhân. Đây là thuật ngữ chuyên nghiệp trong ngành mà, chẳng trách anh có thể lừa gạt được cả người nhà bệnh nhân. Bất quá muốn chụp cộng hưởng từ không phải chỉ nói suông là xong, mà phải là xuất tiền. Còn hiện tại, gia đình Tiểu Lữ Lâm đang nợ hơn ngàn đồng tiền viện phí, trước khi chưa bổ sung khoản này, muốn kiểm tra hạng mục gì đều là không thể xem xét được."
Hai vợ chồng Lữ Lương tuy rằng cũng muốn cho Tiểu Lữ Lâm làm mấy hạng mục kiểm tra, xác định xem đến tột cùng bệnh trạng của nó là cái thứ gì. Nhưng bọn họ đều phi thường rõ ràng, hiện tại mình đang thiếu bệnh viện rất nhiều tiền, bệnh viện chưa dừng cấp thuốc cho Tiểu Lữ Lâm đã là rất không tệ rồi, làm sao dám tham vọng quá đáng...yêu cầu bệnh viện làm kiểm tra cho Tiểu Lữ Lâm đây? Dù sao, mấy hạng mục kiểm tra kia, cũng phải tiêu tốn hết vài ngàn đồng.
Trương Văn Trọng không do dự nói: "Viện phí của Tiểu Lữ Lâm, tôi sẽ thay gia đình họ giao nộp luôn."
Bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm nghe vậy không khỏi sững sờ. Nguyên bản hắn còn tưởng rằng, Trương Văn Trọng chỉ là một tên bịp bợm giang hồ, muốn lừa gạt tiền bạc của hai vợ chồng Lữ Lương. Thế nhưng hiện tại xem ra, Trương Văn Trọng không giống một kẻ lừa đảo, bởi vì sẽ không có một tên bịp bợm nào nguyện ý, thay con mồi bỏ ra mấy ngàn đồng tiền phí điều trị.
"Anh...là thân thích của bọn họ?" Bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm dò hỏi. Thái độ của hắn đã khá hơn lúc trước một chút.
Trương Văn Trọng đáp: "Mặc dù tôi không phải thân thích của gia đình họ, nhưng tôi là bằng hữu của bọn họ."
Bác sĩ chủ trị Tiểu Lữ Lâm nói: "Nếu anh có thể xuất tiền thay cho gia đình Tiểu Lữ Lâm, hơn nữa thanh toán đủ mấy hạng mục kiểm tra kia, vậy thì tôi sẽ lập tức đi an bài công tác! Anh đã muốn lãng phí tiền, tôi cần gì phải ngăn trở anh đây." Những lời cuối cùng, hắn dùng thanh âm cực nhỏ để nói. Tuy mọi người ở trong phòng bệnh không có nghe thấy, nhưng Trương Văn Trọng lại nghe được rõ ràng. Hắn cười nhạt, biết vị bác sĩ này không ưa mình rồi.
Trương Văn Trọng bình thản nói: "Vậy phiền anh đi an bài thay cho Tiểu Lữ Lâm một chút."
Theo sau lại nhìn sang Lữ Lương nói: "Đi thôi, ông dẫn tôi đi giao nộp tiền viện phí, chúng ta sẽ thanh toán hết những khoản nợ còn thiếu lúc trước, đồng thời cũng bổ sung thêm."
Dứt lời, Trương Văn Trọng chẳng thèm quản đến tay bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm, liền cùng Lữ Lương đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi giao nộp viện phí, Lữ Lương tính tình hiền lành chất phác, lần thứ hai hướng Trương Văn Trọng cảm tạ: "Bác sĩ Trương, cám ơn anh! Anh cho gia đình chúng tôi mượn số tiền này. Ngày sau dù có phải nhịn ăn, nhịn uống làm lụng vất vả, gia đình chúng tôi tất sẽ hoàn trả gấp bội."
Trương Văn Trọng cười khan, nói: "Ông đừng vội cảm tạ như thế, chẳng lẽ ông đã quên mất, tôi còn đang thiếu nợ ông hai mươi vạn hay sao?"
Lữ Lương gãi đầu, lúc này mới nhớ tới chuyện đó, không khỏi ngượng ngùng giải thích: "Tại tôi mải lo lắng đến bệnh tình của con trai, thế nhưng lại quên mất tiêu chuyện này. Như vậy, khoản tiền viện phí anh trừ trong số hai mươi vạn kia đi nhé."
Rất nhanh sau đó, Trương Văn Trọng cùng Lữ Lương đã giao nộp viện phí cho Tiểu Lữ Lâm xong, hơn nữa còn nộp thêm tiền kiểm tra mấy hạng mục tiếp theo. Mới quay trở lại phòng bệnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lúc này...ở trong phòng bệnh ngoại trừ tay bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm ra, thì còn có thêm một vị nữ bác sĩ lớn tuổi, dung mạo hiền lành, xem tuổi của bà, hẳn là cũng khoảng trên dưới năm mươi. Giờ khắc này...tay bác sĩ chủ trị Tiểu Lữ Lâm, đang đứng ở trước mặt vị nữ bác sĩ lớn tuổi kia, căm giận bất bình hướng bà ta giảng thuật lại chuyện đã xảy ra: "Vương chủ nhiệm, người bằng hữu của cha mẹ Tiểu Lữ Lâm, dường như chỉ là một gã giáo y trong trường đại học Ung Thành. Thế mà, hắn dám khẳng định rằng chúng ta đã chuẩn đoán nhầm bệnh của Tiểu Lữ Lâm, hắn nói bệnh của Tiểu Lữ Lâm là u nội tủy, chứ không phải là viêm tủy sống."
Vị nữ bác sĩ được gọi là Vương chủ nhiệm kia, đúng là Vương Mai Khang chủ nhiệm khoa nhi của bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình. Sau khi nghe tay bác sĩ chủ trị tường thuật xong, trên mặt của bà cũng không có xuất hiện biểu tình căm giận, bà bình tĩnh nói: "Hả? Hắn khẳng định bệnh của Tiểu Lữ Lâm chính là u nội tủy sao? Hắn có căn cứ gì chính xác không?"
"Hắn chẳng dựa vào căn cứ gì. Chỉ muốn chúng ta kiểm tra lại cho Tiểu Lữ Lâm thêm một lần, bằng phương thức chụp cộng hưởng từ hạt nhân. Lúc này, hắn và cha của Tiểu Lữ Lâm đang đi giao nộp tiền viện phí." Tay bác sĩ chủ trị hừ lạnh một tiếng, mới nói tiếp: "Theo tôi thấy, người này hơn phân nửa là chẳng có chuyên ngành gì. Dù sao căn bệnh viêm tủy sống của Tiểu Lữ Lâm, chính là do Vương chủ nhiệm cùng mấy chuyên gia khoa nhi khác đã chuẩn đoán ra khúc mắc quả ah! Hắn chẳng qua chỉ là một tên giáo y trong trường đại học. Nói không chừng, ngay cả bệnh u nội tủy cùng viêm tủy sống đều chỉ nghe từ trong sách giáo khoa ra mà thôi."
Thế nhưng, Vương Mai Khang liền lắc đầu nói: "Kì thực, bản thân tôi cũng có chút hoài nghi kết quả chuẩn đoán bệnh trạng viêm tủy sống của Tiểu Lữ Lâm. Có phải là chúng ta đã chẩn nhầm hay không? Dù sao, chúng ta đã áp dụng phương pháp trị liệu viêm tủy sống cho Tiểu Lữ Lâm lâu như vậy, chẳng những không thu được hiệu quả, ngược lại còn làm cho bệnh tình của đứa trẻ ngày càng thêm trầm trọng."
Tay bác sĩ chủ trị nghe vậy không khỏi sửng sốt! Thần tình lộ vẻ khó tin, thầm nghĩ: "Chuẩn đoán nhầm sao? Điều này thực khó tin."
Ngay lúc đó, đột nhiên hắn trông thấy Trương Văn Trọng cùng Lữ Lương quay trở lại phòng bệnh, hắn liền vội vàng nhìn Vương Mai Khang nói: "Vương chủ nhiệm, cô xem, chính là người kia đã khẳng định chúng ta chẩn nhầm."
Vương Mai Khang ngoảnh mặt, ánh măt rơi vào trên người Trương Văn Trọng.
Cùng tay bác sĩ chủ trị Tiểu Lữ Lâm bất đồng, Vương Mai Khang lờ mờ cảm thấy người thanh niên đi vào trong phòng bệnh, nhìn có chút quen mắt. Trải qua suy tư một lúc sau, bà không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Cậu...cậu là...Trương giáo thụ...Trương Văn Trọng sao?"
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Đúng vậy, tôi tên là Trương Văn Trọng."
"Vương chủ nhiệm, cô nhận thức người này sao?" Tay bác sĩ chủ trị kinh ngạc nói: "Trương giáo thụ là ai?"
"Còn có thể là ai?" Vương Mai Khang mỉm cười nói: "Hắn chính là phó viện của khu y tế trong trường đại học Ung Thành, ông chủ của hội quỹ từ thiện mới được thành lập nha. Đoạn thời gian trước, trường đại học Ung Thành bùng phát bệnh Than, chính hắn đã suất lĩnh mọi người ngăn chặn đại dịch ah!"
"Hả? Người này là Trương...Trương Văn Trọng ư?" Nghe thấy Vương Mai Khang giới thiệu, tay bác sĩ chủ trị Tiểu Lữ Lâm không khỏi khiếp sợ, cẩn thận đánh giá nhìn Trương Văn Trọng một phen xong, rốt cuộc hắn mới nhận ra Trương Văn Trọng, lớn tiếng kinh hô: "Đúng rồi, là hắn, quả nhiên chính là hắn."
Bản thân tay bác sĩ chủ trị cũng từng nghe nói qua đủ các loại tin đồn về Trương Văn Trọng, tuy rằng gã không tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng biết y thuật của Trương Văn Trọng không giống bình thường. Hơn nữa, còn được Nhạc Tử Mẫn và Ngô Thủ Chí hết mực khen ngợi. Nói thật, bản thân hắn đối với y thuật của Trương Văn Trọng cũng rất kính nể. Hồi tưởng lại vừa rồi, chính mình đã hoài nghi Trương Văn Trọng là một tên bịp bợm giang hồ, còn ra lời châm chọc. Nhất thời, lúc này hắn xấu hổ không thôi, há miệng thở dốc, không biết nên phải nói cái gì mới tốt.
Ở phía sau, Vương Mai Khang cũng đang trao đổi bệnh tình của Tiểu Lữ Lâm với Trương Văn Trọng, lúc này thấy tay bác sĩ chủ trị đứng ngây ra ở bên cạnh, trên mặt lộ vẻ thần tình xấu hổ. Bà liền vội vàng nhắc nhở: "Cậu còn sững sờ ở đó làm gì? Không mau đi an bài chuyện tình làm kiểm tra cho Tiểu Lữ Lâm đi."
Rốt cuộc tay bác sĩ chủ trị mới hồi phục tinh thần, liên tục gật đầu đáp ứng: "Đúng rồi, đúng rồi...tôi phải đi an bài việc này..." Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, an bài chuyện tình kiểm tra cho Tiểu Lữ Lâm.
Chứng kiến bóng lưng hốt hoảng của hắn, Vương Mai Khang bất đắc dĩ lắc đầu, thay mặt hắn xin lỗi: "Trương giáo thụ, vị bác sĩ kia sợ là vừa rồi đã nói lời mạo phạm anh đi? Hi vọng anh đại nhân đại lượng, đừng để ở trong lòng nha."
Trương Văn Trọng hờ hững cười nói: "Vô luận là ai, sau khi nghe người khác chỉ trích bản thân mình chẩn nhầm bệnh, chỉ sợ cảm xúc sẽ không quá tốt. Tôi như thế nào lại đem chuyện này để vào trong lòng được đây?"
Hiệu suất làm việc của tay bác sĩ chủ trị rất nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, đã an bài thỏa đáng chuyện tình kiểm tra cho Tiểu Lữ Lâm. Cũng đích thân suất lĩnh theo mấy cô y tá, đưa Tiểu Lữ Lâm đi tới phòng kiểm tra.