Sau khi đi ra khỏi quặng mỏ, Trương Văn Trọng cũng không ở lại trong quáng trường quá lâu, chỉ dặn dò Trần Đạo Mạnh vài câu chú ý an toàn, liền ngồi vào xe cùng Trần Hi rời khỏi Cửu Phong sơn.
Khi Trương Văn Trọng và Trần Hi quay trở về huyện Ẩn Ngạc, đã hơn bảy giờ tối. Ban đêm mùa đông, luôn luôn phủ xuống rất sớm. Bầu trời hơn bảy giờ, nếu ở mùa hè vẫn còn rất sáng sủa, nhưng hiện tại cũng đã đen kịt một mảnh. Bởi vì thời gian này đang là lễ mừng năm mới, cho nên cũng không vắng vẻ, trái lại còn rất náo nhiệt. Tiếng pháo vang lên bên tai không dứt, pháo hoa chiếu sáng bầu trời, làm ban đêm mùa đông có vẻ mười phần náo nhiệt.
Sau khi chào từ biệt Trần Hi, Trương Văn Trọng về tới trong nhà, vừa vặn ngay giờ ăn cơm.
Cùng người nhà ăn cơm tối, lại xem ti vi, trò chuyện một phen, thời gian cũng đã đến đêm khuya. Đợi đến khi mọi người trong nhà lần lượt đi ngủ, Trương Văn Trọng lại nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa nhà, đi về hướng hội sở cao cấp Mục Mã Trường ở phía đông huyện Ẩn Ngạc.
Hắn muốn đi luyện chế Cửu Phẩm Tam Liên Đan, từ lúc thu được đóa Cửu Phẩm Tiên Liên, hắn đã khẩn cấp muốn luyện chế loại đan dược thất phẩm có thể bang trợ đề thăng tu vi ngay lập tức. Chỉ bởi vì không có thời gian, hơn nữa lại đưa Hỗn Độn Lô cho đệ tử Phong Sơn phái mượn dùng, cho nên phải kéo dài đến hiện tại.
Tuy rằng hiện tại là đêm khuya, nhưng người bắn pháo hoa trên đường còn rất nhiều, cho nên Trương Văn Trọng cũng không thể chạy nhanh, mà ngoắc một chiếc xe taxi, đi tới hội sở Mục Mã Trường.
Khi Trương Văn Trọng đi vào chỗ hồ bơi trong Mục Mã Trường, bên trong là một cảnh tượng náo nhiệt, Trần Nhàn, Trần Hi cùng mười đệ tử Phong Sơn phái, đang vây quanh bốn phía Hỗn Độn Lô vội vàng lo luyện khí, luyện đan. Ngoại trừ bọn họ, còn có mấy trăm đệ tử Phong Sơn phái cũng đang chen chúc bên trong khu vực hồ bơi, đang mở to mắt nhìn từng cử động của nhóm người Trần Nhàn, thậm chí còn có người đang cầm giấy bút ghi lại từng bước hành động của bọn họ, biểu tình mỗi người đều rất chăm chú, hiển nhiên rất quý trọng cơ hội học tập này.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: "Nhiệt tình học tập của những người này thật cao, xem ra, sau khi hội đấu giá tu chân chấm dứt, ta phải tìm một cơ hội, giảng giải về phương pháp luyện đan luyện khí cho bọn họ. Phong Sơn phái muốn đặt chân tại tu chân giới, chỉ dựa vào việc đóng cửa khổ tu là không được, còn phải dựa vào việc luyện đan, luyện khí cùng phù chú mới xong..."
Đệ tử quản lý hội sở lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng, vội vàng tiến lên hướng hắn chào hỏi, mà nhóm người Trần Nhàn đang bận rộn bên cạnh Hỗn Độn Lô, chỉ để lại một người thủ hộ, chín người còn lại nhanh chân chạy đến trước người Trương Văn Trọng, cung kính hướng hắn hành lễ, lại cẩn thận hỏi: "Tông chủ, đã trễ thế này ngài đến có chuyện gì quan trọng sao?"
Trương Văn Trọng cũng không vội vàng trả lời, mà đưa tay chỉ vào Hỗn Độn Lô, hỏi: "Lần này các ngươi luyện đan, còn cần bao nhiêu thời gian?"
Trần Nhàn nhìn thời gian, hồi đáp: "Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn còn cần thêm một giờ. Tông chủ, ngài cần sử dụng Hỗn Độn Lô sao?"
Trần Hi vỗ trán, nhớ tới một việc: "A nha, tôi nhớ ra rồi, tông chủ, ngài dự định luyện chế Cửu Phẩm Tam Liên Đan phải không? Hay là chúng tôi dừng việc luyện đan, đem Hỗn Độn Lô trả lại cho ngài?"
Trương Văn Trọng cười khoát tay: "Không cần, các ngươi tiếp tục luyện, ta ở đây chờ, thuận tiện cũng nhìn xem phương pháp luyện chế đan dược của các ngươi."
"Dạ." Nhóm người Trần Nhàn cùng kêu lên đáp, cũng không lãng phí thời gian, lập tức quay trở về chung quanh Hỗn Độn Lô, bắt đầu hết sức chăm chú luyện chế đan dược. Cùng lúc bọn họ muốn nhanh chóng luyện xong lô đan dược, để nhanh chóng đem Hỗn Độn Lô trả lại cho Trương Văn Trọng. Mặt khác, bọn họ muốn đem một mặt xuất sắc nhất của mình bày ra cho Trương Văn Trọng xem, không muốn làm lỗi ngay trước mặt hắn.
Khi nhóm người Trần Nhàn còn đang luyện đan, Trương Văn Trọng gọi những đệ tử Phong Sơn phái đến bên cạnh, lại đem quá trình luyện đan giảng giải cho bọn họ. Những đệ tử Phong Sơn phái đang có mặt, thế nào cũng không nghĩ đến đêm nay lại nghe được giảng giải của Trương Văn Trọng tại phương diện luyện đan. Cơ hội như vậy đối với bọn họ mà nói, thật sự khó được, tự nhiên sẽ không bỏ qua, sau khi tỉ mỉ lắng nghe, lại còn ghi lại bút ký.
Thời gian một giờ trôi qua rất nhanh, nhóm người Trần Nhàn cũng đã thành công luyện chế ra lò đan dược. Sau khi đem bình sứ đựng hết đan dược ra lò, nhóm người Trần Nhàn cũng không quan tâm nghỉ ngơi, lại đi tới trước người Trương Văn Trọng, hỏi: "Tông chủ, phương pháp luyện đan của chúng tôi chính xác hay không?"
"Rất không tệ." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Mặc dù có chút tỳ vết, nhưng chỉ do kinh nghiệm luyện đan không đủ, chỉ cần luyện thêm vài lần pháp bảo hoặc đan dược, thì tỳ vết cũng sẽ được giải trừ."
Nhóm người Trần Nhàn cùng thở dài một hơi, nhìn nhau cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhìn Trương Văn Trọng nhảy xuống bể bơi, đi về phía Hỗn Độn Lô, Trần Hi đột nhiên nhớ ra một việc, vội vàng hỏi: "Tông chủ, người ở đây có phải nhiều quá hay không? Cần chúng tôi lảng tránh một chút?" Sau khi biết được Trương Văn Trọng dự định luyện chế Cửu Phẩm Tam Liên Đan, Trần Hi lại sợ nhiều người sẽ làm ảnh hưởng đến xác suất thành công của hắn. Dù sao Cửu Phẩm Tam Liên Đan phải dùng nguyên liệu Cửu Phẩm Tiên Liên hiếm có luyện thành, nếu như thất bại, tổn thất chẳng phải sẽ rất lớn sao?
Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói: "Không cần, các ngươi cứ ở đó mà xem, chỉ cần đừng ồn ào là được."
"Dạ." Trần Hi vui vẻ đáp. Nói thật ra, kỳ thực hắn cũng không muốn rời đi. Dù sao, đứng nhìn Trương Văn Trọng luyện đan, là một cơ hội tốt không dễ gì gặp được. Hắn tin tưởng, trải qua lần tham quan học tập này, bản thân hắn ở phương diện luyện đan sẽ càng có hữu dụng, càng hiểu biết sâu đậm hơn nhiều.
Những đệ tử Phong Sơn phái cũng ôm một ý nghĩ tương tự, cho nên bọn họ đều tập trung tinh thần cao độ, chăm chú nhìn thẳng Trương Văn Trọng, rất sợ bỏ lỡ quá trình luyện đan.
Vừa đến gần Hỗn Độn Lô, Trương Văn Trọng cũng không vội vàng bắt đầu luyện đan, mà kháp pháp ấn, niệm tụng chú ngữ đưa tới một mảnh hàn khí, đem nhiệt độ còn lưu lại trong lô khu trục ra ngoài. Khi làm việc này, hắn cũng không quên hướng các đệ tử giải thích: "Vô luận là luyện khí hay luyện đan, hỏa hậu đều là then chốt nhất. Cho nên lúc luyện đan hay luyện khí liên tục, phải để độ nóng của đỉnh lô hạ xuống trước..."
Đệ tử Phong Sơn phái lắng nghe, liên tục gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đem những lời này ghi lại, tạm gác ngày sau tỉ mỉ nghiên cứu học tập.
Sau khi hạ nhiệt cho Hỗn Độn Lô, lúc này Trương Văn Trọng mới triệu hồi Minh Xà đi ra, ném cho nó một viên Tam Thanh Đại Đạo Đan, để cho nó phóng xuất ra Đại Tảo hung hỏa không bị gián đoạn giữa chừng.
Đợi khi Minh Xà dùng Đại Tảo hung hỏa đốt đỏ Hỗn Độn Lô, lúc này Trương Văn Trọng mới vào thế giới Càn Khôn Hồ, ngắt ba viên hạt sen, bốn cánh hoa sen và một lá sen nhỏ, lại lấy thêm một gram địa cấp bát phẩm Thâm Hải Trân Sa, hai gram địa cấp thất phẩm Nhũ Khôi Thạch và một gram rưỡi địa cấp thất phẩm Kim Quỳ Tử, lúc này mới quay trở về hồ bơi.
Vốn Trương Văn Trọng cũng muốn lấy thêm một chút hạt sen, cánh hoa sen và lá sen, nhưng nghĩ lại nghĩ, hắn đành buông tha ý niệm này trong đầu, bởi vì hắn muốn giữ lại càng nhiều hạt sen dùng đào tạo thêm Cửu Phẩm Tiên Liên. Nếu như Thiềm Thừ Tinh có thể thành công đào tạo thêm Cửu Phẩm Tiên Liên, hạt sen có phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu? Vì tương lai tốt đẹp, hiện tại hắn cũng chỉ đành tiết kiệm Cửu Phẩm Tiên Liên.
Đầu tiên Trương Văn Trọng đem Thâm Hải Trân Sa, Nhũ Khôi Thạch và Kim Quỳ Tử ném vào trong Hỗn Độn Lô, đợi ba loại linh tài liệu đều bị luyện hóa thành linh khí nồng nặc, hắn mới cẩn thận đem hạt sen, cánh hoa cùng lá sen dựa theo quy luật nhất định ném vào trong Hỗn Độn Lô. Cùng lúc đó, Minh Xà phóng xuất ra Đại Tảo hung hỏa, cũng đã đề thăng độ nóng, giống như một mảnh biển lửa ngập trời, cuộn trào mãnh liệt về phía đỉnh lô, trong nháy mắt đã bao phủ Trương Văn Trọng và đỉnh lô trong biển lửa.
Tuy rằng biết Trương Văn Trọng tuyệt đối không có việc gì, nhưng những đệ tử Phong Sơn phái đều khẩn trương vô cùng.
Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi, phóng ra thần thức, điều khiển linh khí biến hóa trong Hỗn Độn Lô. Dù đang làm việc, nhưng hắn vẫn nói: "Vô luận là luyện khí hay luyện đan, ngoại trừ hỏa hầu, đối với việc khống chế linh khí biến hóa trong lô cũng trọng yếu. Hiện tại các ngươi luyện chế pháp bảo và đan dược, phẩm cấp đều thấp, cho nên khống chế linh khí trong lô cũng dễ hơn một ít. Nhưng khi phẩm cấp đề thăng, khống chế linh khí cũng sẽ đề thăng độ khó, một khi linh khí trong lô xảy ra vấn đề, vậy chỉ còn thất bại..."
Trương Văn Trọng đang ở trong biển lửa, cũng không hề có chút cảm giác, thậm chí còn chậm rãi nói chuyện, phong phạm như vậy quả nhiên là có một không hai. Đệ tử Phong Sơn phái đứng khắp bốn phía hồ bơi, xa xa nhìn hắn, cảm giác hắn giống như một tiên nhân siêu phàm thoát tục. Trong lòng những đệ tử này, không tự chủ được dâng lên cao giác ngưỡng mộ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến bốn giờ sáng. Nhưng mọi người cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp, trái lại còn cảm thấy rất nhanh. Nếu như có thể họ còn mong lúc này thời gian càng chậm hơn mười lần, trăm lần...Làm cho bọn họ có thêm thời gian để học tập thêm tri thức.
Ngay khi kim đồng hồ chỉ đúng bốn giờ, Trương Văn Trọng đang khoanh chân ngồi bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Hỗn Độn Lô, quát: "Khởi."
Nắp lô nhất thời bay lên, một hương vị nồng nặc khiến kẻ khác mê say đột nhiên xuất hiện, tràn ngập trong toàn bộ hồ bơi, lại phiêu tán ra ngoài trong khoảnh khắc, làm cho cả huyện Ẩn Ngạc đều bao trùm trong hương vị ngào ngạt. Dù là người đang ngủ say hay đang thức tỉnh, đều tham lam hô hấp hương vị cực kỳ say lòng người.